YÊU MỘT ĐƯỢC HAI - CÔ VỢ CỦA LỤC TỔNG



"Chuyện gì?" Ninh Tịch nghiêng đầu hỏi.
Có phải là vì thích một người nên cho dù cô ấy có làm cái gì thì vẫn thấy đáng yêu? Lục Đình Kiêu không kìm được đưa tay lên xoa đầu cô: "Cô có thích kim cương không?"
"Hả?" Ninh Tịch không ngờ anh đột nhiên lại hỏi một vấn đề kì quái như vậy: "Tại sao lại hỏi cái này?"
"Hôm nay là sinh nhật cô, Tiểu Bảo muốn chuẩn bị quà sinh nhật cho cô, hình như là kim cương, thằng bé lo cô sẽ không thích nên tôi hỏi hộ nó." Lục Đình Kiêu nói mà mặt không đổi sắc.
"Hoá ra là vậy à..." Ninh Tịch nghe thế liền gãi đầu, sau đó nói: "Cái này thì… chắc chẳng có cô gái nào không thích kim cương nhỉ? Nhưng mà chỉ là sinh nhật mà thôi, một đứa trẻ như nó tặng tôi thứ quý giá như vậy, tóm lại thì cũng không được hay cho lắm, không cần phải làm thế đâu.


Tự làm thứ gì đó thì tốt hơn nhiều!"
Lục Đình Kiêu làm ra vẻ như vô ý nói: "Cũng chẳng phải là thứ gì đắt tiền, viên kim cương mà cô nhận được ở đoàn làm phim mới là trân phẩm, chỉ sợ cô nhìn thấy nó rồi, những cái khác cô không để vào mắt."
Ninh Tịch nghe thế lập tức đỡ trán: "Anh cũng biết chuyện này à? Quả nhiên là tiếng xấu đồn xa.

Anh đừng có so với cái tên “cực phẩm” đấy, anh ta bị thần kinh đấy!"
"Người đó là bạn trai cô à?" Lục Đình Kiêu hỏi.
Ninh Tịch tý nữa thì sặc nước bọt: "Khụ...!tôi còn yêu đời lắm! Sao anh lại có cái ý nghĩ đáng sợ như vậy?"
"Bởi vì thái độ của cô rất thân thiết." Giọng điệu Lục Đình Kiêu có chút âm u.
Ninh Tịch đau đầu: "Ôi trời ơi! Thân thiết ở đâu ra chứ, chửi anh ta là đồ thần kinh cũng là biểu hiện thân thiết à?"
Lục Đình Kiêu gật đầu: "Đối với tôi mà nói, lúc nào cô cũng rất khách khí với tôi, từ trước đến giờ chưa bao giờ nặng lời với tôi cả."

Ninh Tịch quả thực không biết nói thế nào nữa, chẳng lẽ Lục đại ma vương là “M” trá hình à? Chỉ có “M” mới thích ngươi khác thô lỗ với mình thôi?"
(*M: chỉ những người thích bị hành hạ và tìm được khoái cảm trong đó.)
"Tóm lại là bây giờ tôi và cái tên chết tiệt đó không có bất cứ quan hệ gì cả! Anh ta...!là một tên thần kinh, suốt ngày chỉ thích cầm kim cương ném người khác! Hôm nào gặp lại tôi nhất định phải ném trả vào mặt anh ta!" Ninh Tịch nói với ngữ khí ung dung nhưng trong đáy mắt lại ẩn chứa sự kiêng kị.
"Bây giờ không có, vậy thì quá khứ đã từng có?" Lục Đình Kiêu chính xác bắt lấy trọng điểm.

Ninh Tịch khẽ ho một cái: "Cái đó...!nếu một chỉ ngày thôi cũng được coi là có thì...!chắc cũng có thể được tính là từng có đi."
Ninh Tịch tự nhiên cảm thấy có hơi để ý đến cái nhìn của Lục Đình Kiêu đối với bản thân, cô túm tóc nói: "Lục Đình Kiêu, anh có thấy chuyện tôi từng có nhiều bạn trai như thế...!có phải là rất hư hỏng không?"
Vẻ mặt của Lục Đình Kiêu nghiêm túc như thể đang phải trả lời vấn đề gì đó đặc biệt quan trọng: "Không, mỗi người đều có một cách sống riêng, cũng có những chuyện mà người khác không thể biết.

Người không biết chân tướng đều không có bất kì lí do nào để đứng trên quan điểm đạo đức mà phán xét và chỉ trích cô cả."

Ninh Tịch cảm thấy ấm áp, lập tức cười lên: "Lục Đình Kiêu, sao tôi cứ cảm thấy anh như thể là fan não tàn của tôi ấy nhỉ? Dù tôi có làm gì, nói gì đi nữa thì anh vẫn thấy tôi làm đúng?"
"Fan não tàn?" Lục Đình Kiêu không hiểu ý nghĩa của từ này cho lắm.
"Đúng thế, chính là kiểu fan bất kể dù đúng hay sai, dù có thế nào cũng ủng hộ thần tượng của mình một cách vô điều kiện!" Ninh Tịch giải thích.
Lục Đình Kiêu suy nghĩ một lát rồi trầm ngâm: "Ừ, rất chẩn xác đấy."
Ninh Tịch: "..."
Ninh Tịch trầm mặc như đang cố đè nén cái gì đó, một hồi lâu sau, cô thở dài một tiếng: "Lục Đình Kiêu...!Anh có biết là....”
"Sao thế?"
"Anh có biết là...!anh còn đáng sợ hơn cả thuốc kích thích không?" Vẻ mặt Ninh Tịch rối rắm sau đó đầy đau khổ cầm cổ áo kéo kéo.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi