YÊU MỘT ĐƯỢC HAI - CÔ VỢ CỦA LỤC TỔNG

Khoảnh khắc đó, tất cả mọi người có mặt tại hiện trường đều hóa đá...

Người đàn ông khí chất bất phàm chỉ riêng thân phận thôi đã đủ đáng sợ rồi.

Mà giờ người đó thế nhưng lại nói rằng, đứa con gái vẫn bị bọn họ nhầm là ‘gái’ này lại là cấp trên của anh ta, là chủ của anh ta?

Advertisement

Thế thì thân phận của cô gái này sẽ còn đáng sợ đến đâu?

Rốt cuộc thì bọn họ đã chọc phải nhân vật lớn đến mức nào!

“Điên rồi! Đứa con gái này... là... là... là cấp trên của anh? Chủ? Có phải tôi nghe nhầm rồi không?”

Advertisement

“Sao...sao có thể thế được... chắc chắn là anh ta đang nói dối!”

“Nhưng anh ta cần gì phải lừa chúng ta? Cũng không cần thiết phải làm vậy mà! Hơn nữa nhìn thái độ của anh ta đối với cô gái đó ngoài sự ái mộ ra xác thực còn cực kì cung kính, chẳng lẽ cô gái đó thực sự là chủ của anh ta?”

“Ôi trời ạ, thế mà vừa nãy chị Lan còn dùng tiền đập vào mặt cô ta đó!... Quả là... quả là tự rước lấy nhục vào thân mà...”

Thực tế thì quán bar Carlos này từ trước đến nay vẫn là nơi ngọa hổ tàng long, một kẻ ăn mặc bình thường đều có khả năng là một vị Lão Đại nào đấy, cho nên bọn họ càng nghĩ lại càng cảm thấy chuyện này rất có khả năng...

Lúc này tất cả mọi người đều sợ đến mặt cắt không còn giọt máu, nhìn Ninh Tịch như thể nhìn thấy quỷ.

“Thế chẳng phải là chúng ta xong đời rồi sao! Vừa nãy tôi còn luôn miệng gọi cô ta là đi3m nữa!”

“Xong rồi! Xong rồi! Tôi cũng thế!”

“Lần này đúng là bị cô ta hại chết rồi! Chọc phải ai không chọc mà lại chọc phải đúng người tai to mặt lớn!”

.....

Ninh Tịch thì có quá nhiều biểu cảm muốn thể hiện trên khuôn mặt nên thành ra mặt đơ luôn rồi.

Hơn nữa cái mặt đơ đơ lạnh lạnh này của cô nhìn trông cũng cao thâm khó lường lắm, càng khiến cho đám người đó sợ hãi run lẩy bẩy.

Ọe…

Cứ nôn ra thì hơn…

Không nôn ra, đắc tội với nhân vật như thế này tối nay bọn họ còn có thể đầy đủ chân tay mà ra khỏi cái quán bar này không?

Sau cùng cũng không biết là ai bắt đầu nôn trước tiên.

“Ọe” một cái liền nôn bằng sạch mọi thứ ra ngoài.

Cái âm thanh nôn mửa này giống như một tín hiệu, hiện trường lập tức nối tiếp vang lên những tiếng nôn ọe không ngừng...

Lục Đình Kiêu tuy chỉ mặt mỗi Vương Nhược Lan và Lý công tử, nhưng vừa nãy những kẻ mở mồm nhục mạ Ninh Tịch cũng không phải là ít, thân phận địa vị của họ còn thấp hơn Vương Nhược Lan và Lý công tử đó rất nhiều thế nên lúc này chính bọn họ là những kẻ đầu tiên móc họng nôn ra.

Nôn thì nôn! Thà nôn ra còn tốt hơn là gặp xui xẻo!

Nhìn những người xung quanh mình đều tự móc họng nôn ra, sắc mặt của cô chiêu Vương cũng xanh lè, cô ta từ từ ngẩng đầu lên nhìn Lục Đình Kiêu dường như hy vọng người đàn ông này biết thương hương tiếc ngọc.

Nhưng mà cô ta vừa mới ngẩng đầu lên liền bắt gặp ánh mắt tàn nhẫn của người nọ thế nên không thể kiềm chế nổi bản thân mình nữa, ‘ọe’ một cái nôn ra bằng sạch.

Nhìn thấy tất cả mọi người đều nôn ra, vị Lý công tử kia còn cố gắng giữ lại chút mặt mũi giờ cũng không thể chịu đựng được nữa, dùng tay móc họng bắt mình nôn ra cho bằng được.

Hắn ta nào đâu có ngờ được vốn dĩ chỉ định ra mặt làm anh hùng cứu mĩ nhân một lần, kết quả tí thì bỏ mạng tại chỗ này.

Giờ phút này cả quán bar nồng nặc mùi rượu kinh tởm, quả thật khiến người không thể chịu nổi...

Lục Đình Kiêu bình thản cởi áo vest ra phủ lên người Ninh Tịch, để tránh cho cô bị những thứ dơ bẩn đó bắn vào, sau đó liền che chở cô rời khỏi nơi loạn lạc này...

Cùng lúc đó trên tầng hai của quán bar Carlos.

Lục Cảnh Lễ ôm một túi hạt dưa to đùng trong lòng, vẻ mặt vẫn giữ nguyên trạng thái “xem thế là đủ lắm rồi.”

Má ơi...

Một khi hộ thê cuồng ma lên cơn quả thật là đáng sợ...

Nhưng mà có lên cơn thì lên cơn chứ, làm ơn để ý hộ cái được không, đây dù gì cũng là tài sản nhà mình, biến nó thành ra thế này thì còn muốn nó kinh doanh tiếp nữa không đây!!!!!

Thôi thôi! Trong mắt cái gã này chỉ có vợ, sao còn chỗ cho công việc làm ăn của mình nữa chứ...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi