YÊU MỘT ĐƯỢC HAI - CÔ VỢ CỦA LỤC TỔNG


Danial nghĩ nghĩ, món chính của ông vừa làm xong, quả thật không có lí gì lại chiếm dụng hết phòng bếp nữa, nên chỉ có thể gật đầu: "Được, nhiệm vụ của tôi cũng kết thúc rồi, xin nhường vị trí lại cho ngài.

"
Nói xong, Danial đưa đoàn của mình rời khỏi nhường chỗ lại cho Hạ Tín.

Thấy Danial nhường vị trí lại, tất cả mọi người đều kinh ngạc còn tưởng Danial chịu thua.

"Ngài Danial, chúng ta nhường chỗ lại như vậy liệu có thích hợp không? Trù nghệ của Hạ Tín không bằng ngài! " Alain cau mày.

"Món chính của chúng ta đều đã nấu xong hết cả rồi, không có lí do gì để chiếm bếp nữa cả.

" Danial không bận tâm nói.

Nếu Danial đã nói như vậy, Alain cũng sẽ không nhiều lời nữa, dù sao với đẳng cấp của Danial thì cũng chẳng phải bận tâm làm gì nhiều.


Chưa đầy nửa tiếng, Hạ Tín đã hoàn thành rất nhiều cao lương mỹ vị mà chỉ Trung Hoa mới có.

Khi hương vị ngào ngạt lan tỏa từng ngóc ngách của khách sạn, không ít người còn chảy cả nước miếng.

"Tiểu thư Tuyết Lạc, lời chúc phúc của tôi dành cho cô và Tô Diễn tất cả đều nằm trong những món ăn này.

" Hạ Tín nói với Tô Diễn và Ninh Tuyết Lạc.

"Cháu cảm ơn chú Tín!" Mặt Ninh Tuyết Lạc tràn ngập ý cười, Tô Diễn cũng vậy.

Nhờ sự có mặt của Hạ Tín, tất cả những khó xử cùng không cam tâm giờ đã không còn nữa, hiện tại người cảm thấy không cam tâm chắc có lẽ là Ninh Tịch!
"Hạnh phúc quá! Buổi lẽ đính hôn của Tô Diễn và Tuyết Lạc còn được cả đầu bếp đứng đầu Trung Hoa là ngài Hạ Tín đích thân tới chúc mừng.

Không như ai đó chơi trội mời đầu bếp nước ngoài về, kết quả lại bị ngài Hạ Tín hạ!" Phương Nhã cố tình nhìn về phía Ninh Tịch.

"Được rồi, đừng nói linh tinh nữa!" Ninh Tuyết Lạc ngăn lại.


"Tôi có nói linh tinh đâu, rõ ràng là tên theo đuổi Ninh Tịch muốn tranh cao thấp với anh Tô Diễn của cô mà, thật tức cười! Chẳng hiểu móc đâu ra cái tự tin đấy luôn!" Phương Nhã khôi phục lại vẻ vênh váo hống hách, nhìn chằm chằm Ninh Tịch chế giễu.

"Thì đấy, cũng chỉ mời được mỗi đầu bếp nước ngoài thôi mà, có giỏi thì mời thần bếp đứng đầu Trung Hoa đến đây xem nào!"
"Hừ, lại còn dám bì với Tô Diễn, đúng là tự tin quá lú rồi!"
Mấy cô bạn diễn viên cùng tổ của Phương Nhã lại bắt đầu lải nhải mãi không thôi.

Xa xa, Ninh Tịch nhếch miệng lắc đầu, đám người này cũng thú vị thật, thậm chí cô còn có cảm giác giờ chỉ cần cô đáp trả một câu thôi thì lập tức sẽ bị xông lên đánh hội đồng.

"Ngài Danial dù sao cũng là đầu bếp nước ngoài, tại đất của Trung Quốc thì sao có thể so với ngài Hạ Tín!"
"Chính là vậy đấy!"
"Tuy đồ ăn tây do ngài Danial làm ra đứng đầu thế giới, nhưng chúng tôi vẫn thích ăn mỹ thực Hoa Hạ của chúng tôi hơn!"
"Tôi lại thích ăn đồ tây, tôi cảm thấy đồ ăn của ngài Danial đúng là xuất thần nhập hóa, không ai có thể địch nổi!"
"Ha! Cười chết tôi rồi! Thế mà cũng đòi xuất thần nhập hóa? Anh có biết cái gì mới gọi là xuất thần nhập hóa chân chính không! "
! !
Trong lúc mọi người đang thảo luận sôi nổi, "két" một tiếng, cửa phòng tiệc mở ra.

Dưới ánh đèn pha lê chói lóa, một nam thanh niên đang đỡ một ông lão đứng trước cửa, ông lão mặc một chiếc áo vải thô, tóc trắng xóa, thần sắc khỏe mạnh, trông như một vị tiên.

Lúc này các khách khứa người thì đang tranh cãi, người thì châm biếm Ninh Tịch, có người thì đứng xem trò vui! Người phát hiện ra ông lão đầu tiên là một người đàn ông trung niên đang bừng bừng tức giận, lúc đó ông ta đang tranh cãi kịch liệt, bỗng im bặt chỉ nhìn chong chong ra cửa: "Thái! Thái lão! ".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi