YÊU MỘT ĐƯỢC HAI - CÔ VỢ CỦA LỤC TỔNG


Cuối cùng, tới trước cửa văn phòng.
"Rầm" một tiếng, Lục Đình Kiêu đẩy mạnh cửa tiến vào.
Chỉ thấy Ninh Tịch đang yên lặng ngồi trên sofa, trong tay còn cầm một quyển album đỏ chót vô cùng chói mắt...
Thấy quyển album trong tay cô, ánh mắt bình tĩnh bao lâu nay của Lục Đình Kiêu bỗng dậy sóng, thậm chí ngay cả giọng anh cũng run lên: "Ninh Tịch..."
Ninh Tịch chớp mắt, kinh ngạc nhìn Lục Đình Kiêu bất ngờ đẩy cửa vào, thấy sắc mặt anh cứng lại, hơi thở gấp gáp, ngay đến cà vạt cũng lộn xộn...
"Ặc, Boss đại nhân...!ngài...!ngài sao vậy?" Ninh Tịch ngơ ngác hỏi.
Lục Đình Kiêu bước từng bước tới trước mặt cô, ánh mắt lạnh lẽo rơi xuống quyển album trên tay cô...
Ninh Tịch thấy thế vội xin lỗi: "A! Cái này...!xin lỗi...!tôi thấy nó đặt ở đây...!nên nghĩ chắc không phải tài liệu tư mật gì...!vô ý lấy lên xem..."
Nói xong cô đặt quyển album đó xuống, không dám động linh tinh nữa.
"Ninh Tịch, thứ này là mẹ tôi sai người đặt ở đó, tôi cũng chưa nhìn qua bao giờ." Sống lưng Lục Đình Kiêu căng cứng, trong giọng nói lộ ra một tia căng thẳng khó phát giác.

"À..." Ninh Tịch gãi đầu.
"Em không tin tôi?"
"Hả? Tất nhiên là tôi tin chứ!"
"Em..."
Lục Đình Kiêu không giỏi giải thích, mãi một lúc lâu sau anh mới đanh mặt, gằn từng chữ nói: "Em đừng giận, tất cả những thứ này đều là do ba mẹ tôi tự ý sắp xếp, cá nhân tôi hoàn toàn không hề có ý muốn xem mặt, kể cả họ có sắp lịch tôi cũng sẽ không đi."
Lúc trước, trong lòng anh tràn ngập kích động vì cô gái của anh chủ động nhắn tin cho anh, kết quả lại quên mất việc quan trọng này.
Lúc về tới công ty anh mới nhớ ra, quyển album xem mặt này đặt trong văn phòng của anh, Ninh Tịch đã vào một lúc chắc cũng đã nhìn thấy rồi...
Ninh Tịch vừa nghe vậy cuối cùng cũng hiểu, cô có hơi giật mình, Lục Đình Kiêu vì chuyện này...!mà vội vàng chạy về đây như thế sao?
Khoảng khắc đó, trong lòng cô dâng lên cảm giác không nói thành lời...
Quả thật cô từng nghĩ đến việc cô có thể cố gắng đến giây phút cuối cùng, nhưng cô chưa bao giờ ích kỉ hi vọng rằng Lục Đình Kiêu có thể đợi cô đến lúc đó.


Nếu như anh gặp được một người mà anh thấy thích hơn, chắc chắn cô cũng sẽ chúc phúc cho anh! Cùng lắm thì say 3000 trận là được chứ gì...
Ninh Tịch ngẩng lên, dịu dàng nhìn người đàn ông âm trầm trước mắt: "Lục Đình Kiêu, thật ra anh không cần phải như vậy đâu, có câu gì ấy nhỉ? Thế gian rộng lớn như vậy hoa thơm nơi nào chẳng có, anh cứ thử đi ra ngoài một vòng xem biết đâu lại tìm thấy người mình ưng ý hơn thì sao!"
Cô vừa dứt lời, Lục Đình Kiêu liền nói: "Ninh Tịch, tôi không cần ai cả, em chính là cả thế giới của tôi."
Ninh Tịch: "..." Bị giết gọn chỉ trong một câu nói.
Giờ Đại ma vương đã luyện tới cảnh giới không cần nghĩ nữa rồi, lời nào lời nấy cũng mang tính sát thương rất cao...
"Khụ, không nói chuyện này nữa nhé Boss đại nhân, thời gian của ngài rất quý báu, ngài xem qua kịch bản này đi!" Ninh Tịch lập tức đưa kịch bản ra.
Lục Đình Kiêu cẩn thận đánh giá vẻ mặt Ninh Tịch, xác định cô không tức giận, giọng anh mới dịu xuống: "Chờ chút đã."
Nói rồi anh tháo cà vạt ra, cởi áo khoác, treo lên giá áo.
Cô ấy không tức nhưng không hiểu sao trong đáy lòng lại dâng lên cảm giác lạc lõng mất mát mãnh liệt...
Không tức giận chẳng phải là vì không yêu, không để tâm sao...
Trong lúc Lục Đình Kiêu không chú ý, Ninh Tịch đang tự niệm vài câu Thanh Tâm Chú, tránh không đưa mắt nhìn chằm chằm vào động tác cởi áo của anh!
Con mẹ nó, lại quyến rũ tôi! Anh lại quyến rũ tôi rồi!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi