YÊU MỘT ĐƯỢC HAI - CÔ VỢ CỦA LỤC TỔNG


Cùng lúc đó, trong một cửa hàng quần áo cao cấp nằm đối diện Bảo Ngọc Hiên.
"Mạc thiếu...!Mạc thiếu...!chỗ quần áo này, ngài có lấy không?" Quản lí cửa hàng nhẹ giọng hỏi.
Người được hỏi là một người ông trông có vẻ hơi lưu manh, hiện đang đút tay vào túi quần ngếch mặt nhìn chằm chằm về phía cửa hàng đối diện, nghe vậy khoát tay một cái nói: "Trừ mấy bộ tôi quăng ra thì gói lại tất cho tôi!"
"Dạ vâng! Mạc thiếu tôi đi thanh toán cho ngài ngay đây, à mà trực tiếp đưa đồ tới chỗ ngài ạ?" Quản lí cười tươi như hoa đáp lời.
"Ừ, đưa đi đi!" Mạc Lăng Thiên trả lời lấy lệ rồi lại dán mắt về phía Bảo Ngọc Hiên, vừa xem vừa lấy di động ra gọi điện.
"Alo." Một âm thanh lạnh băng truyền tới.
"Alo ~ Lục Đình Kiêu, nghe nói chú đi Philadelphia công tác? Bỗng dưng chạy tới chỗ chim không thèm ị thế làm gì? Còn không bằng đi ra biển bắt cua với anh em một trận!"
"Bụp!!! " Lục Đình Kiêu dứt khoát cúp máy.

"Phặc!" Mạc Lăng Thiên làm bộ dáng không thể tin được ôm tim nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại, dám dập điện thoại của ông à!
Mạc Lăng Thiên oán hận gọi lại lần nữa, bên kia vừa bắt máy đã chửi ầm lên: "F*ck! Lục Đình Kiêu! Tâm sự vài câu với anh đây thì chết à! Dám cúp điện thoại của tôi!"
"Muốn lần thứ hai?"
Mạc Lăng Thiên nghiến răng, nhìn đám phụ nữ kia một cái rồi nói: "Má nó, anh đây có lòng tốt gọi điện báo cho chú, người phụ nữ của chú đang bị chó cắn! Thế mà chú dám cúp điện thoại của anh...!đồ...!đồ...!không có lương tâm."
Bên kia im lặng một hồi rồi chỉ nói đúng một chữ: "Ai?"
Mạc Lăng Thiên đắc ý hừ một tiếng: "Hừ, nghĩ giấu được anh đây sao? Lại còn không phải là cái cô ngôi sao mới nổi kia à, gọi là gì nhỉ...!à, Ninh Tịch! Tối hôm qua anh đây vô tình mở cái livestream đang hot nhất trên mạng ra, kết quả chú đoán anh nhìn thấy gì nào...!má nó chứ, anh thấy cô ta ngồi ở phòng chú livestream! Chậc chậc...!đúng là, anh nói chú này..."
Lục Đình Kiêu lạnh lùng cắt ngang: "Nói rõ ràng."
Mạc Lăng Thiên nghẹn.
"Ồ! Đúng thật là cô ta sao? Khẩn trương quá nói tận bốn chữ liền kìa người anh em hà hà hà..."

"Mạc Lăng Thiên!" Lục Đình Kiêu có chút mất kiên nhẫn, ngữ khí dần lộ ra sự uy hiếp.
Mạc Lăng Thiên nghe giọng Lục Đình Kiêu có chút không đúng, đoán cậu ta bên kia chắc đang có việc gì gấp nên cũng không thừa nước đục thả câu nữa, bĩu môi nói: "Người tình chân chính và người tình chân giả của chú đang đại chiến ba trăm hiệp tại Bảo Ngọc Hiên nhà chú! Sao? Như thế đủ rõ ràng rồi chứ! Còn muốn tiếp nữa không?"
"Bụp!!!"
Mạc Lăng Thiên thấp giọng chửi một câu, mẹ nó, qua cầu rút ván là đây.
Lúc này, quản lí cửa hàng quần áo niềm nở đi tới: "Mạc thiếu, đồ của ngài đã xong rồi ạ!"
"Ừ." Mạc Lăng Thiên gật đầu một cái nhưng cũng không có ý định đi, nhướng mày nói với quản lí: "Lấy cho tôi một cái ghế dựa tới đây!"
"Dạ? Ghế dựa?"
"Dạ cái gì mà dạ! Còn không mau đi! Thiếu gia đây muốn ngắm cảnh, ông có ý kiến à?"
"Không có không có! Tôi đi lấy ngay đây! Ngay đây!" Quản lý vừa đem ghế chuyển tới, vừa nhủ thầm những kẻ có tiền tuy ra tay rất hào phóng nhưng lại chẳng dễ hầu hạ chút nào.
Đám người Lương Bích Cầm cùng quản lí và nhân viên cửa hàng nói càng lúc càng quá đáng, vốn Ninh Tịch cũng chỉ cho họ đang nịnh bợ Tô Dĩ Mạt mà thôi, ai ngờ lại kéo cô xuống nước, lập tức tỏ ra vẻ ngạc nhiên ngẩng đầu lên: "Ồ, đây không phải người đẹp Lương với Tô tiền bối à, còn có các vị đồng nghiệp nữa, mọi người cũng tới mua ngọc sao? Vừa nãy là mấy người đang...!nói tôi sao?".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi