YÊU MỘT ĐƯỢC HAI - CÔ VỢ CỦA LỤC TỔNG


Năm tên áo đen còn chưa tìm được chỗ ẩn thân, Ninh Tịch ở lầu hai đã bắn liên tục ba phát súng.
"Đoàng!"
"Đoàng!"
"Đoàng!"
Ngay lập tức ba người đàn ông áo đen đã tê liệt ngã trên mặt đất, máu tươi nhuộm đỏ cả sàn nhà.
Bên ngoài, không ít cư dân bản địa nhanh chóng đóng thật kỹ cửa sổ, loại chuyện như này phát sinh ở chỗ khác chắc chắn sẽ dẫn tới sự rối loạn, nhưng đây là St.

Bernard thế nên chẳng có gì to tát cả.
Mà điểm nổi bật nhất của St.

Bernard, đặc điểm khiến người ta nhớ nhất cũng sợ rằng chỉ có tội phạm.
...
Lúc này trong nhà chỉ còn dư lại hai tên mặc áo đen cầm súng, hơn nữa đều đã tự tìm được chỗ ẩn thân tốt.

Dù sao cũng là sát thủ được huấn luyện nghiêm chỉnh cho dù chỉ còn một người cuối cùng cũng không rối loạn.

Ninh Tịch bắn xong cũng lựa chọn tạm tránh vào trong phòng.
"Phù...!Vẫn chưa về!" Ninh Tịch hít sâu một hơi, cô đã thoát khỏi cái bóng tối của thế giới ngầm này lâu rồi, đột nhiên phải đối mặt lần nữa quả thật có chút không thích ứng.
Nhưng mà vẫn còn may, hành động vừa rồi đã thành công giải quyết được bốn người.
Mà nói trắng ra thì trong lòng Ninh Tịch cũng biết, nếu không nhờ cái mô hình nhân vật hoạt hình tinh xảo kia thì cô cũng khó mà phát hiện những sát thủ chuyên nghiệp này, nếu không hậu quá thật khó mà tưởng nổi.
Giờ chỉ còn dư lại hai tên sát thủ, đối với Ninh Tịch mà nói thì cũng không đến mức quá khó khăn.
Rất nhanh, Ninh Tịch tìm được cầu giao tổng của cả tầng lầu rồi kéo mạnh xuống.
Trong chớp mắt trong căn nhà là một mảnh tối om, tất cả rơi vào tĩnh lặng, không có nửa điểm tiếng động.
Hai tên áo đen dưới lầu cũng hết sức cẩn thận, không ra tay trước mà lẳng lặng đợi thời cơ.
Mấy ngày trước chúng nhận được nhiệm vụ ám sát lần này, cũng đã chuẩn bị tinh thần toàn quân bị diệt.

Dẫu sao mục tiêu ám sát lần này có danh tiếng trong giới quá cao, nhưng chúng lại bị đồng tiền làm mê muội đầu óc, có thể nói là biết núi có hổ nhưng vẫn xông vào.
Bị người kia phát hiện giờ muốn trốn cũng khó, chỉ có thể liều mình xông lên tìm một con đường sống.

Mồ hôi lạnh đã thấm đẫm lưng áo hai tên nhưng chúng vẫn không lộ ra chút nóng nảy cùng sợ hãi nào.

Chúng là sát thủ chuyên nghiệp thế nên việc lấy đầu mình ra làm giao dịch không phải là chuyện hiếm.
Ninh Tịch ở lầu hai cũng không dám hành động tùy tiện, trước là do may mắn cô mới ra tay thuận lợi như vậy.

Hai tên còn lại hẳn đã đề cao cảnh giác.
Chỉ chốc lát sau Ninh Tịch lại đem mấy mô hình nhân vật hoạt hình cầm lên, bật chốt ném mạnh xuống tầng dưới.
Không thể không nói chất lượng của mô hình kia thật là vô cùng tốt, dẫu cho ném từ tầng hai xuống cũng không bị hỏng.
"A ha ha ha...!Tao cảm thấy chúng mày toàn là một lũ ẻo lả!!"
"Đúng là yếu ớt! Chạm cái đã ra!"
Theo tiếng cười nhạo báng vang lên, hai tên sát thủ cũng ngẩn ra nhưng vẫn nhịn xuống không xông lên ra tay trước.
"Đồ ngu xuẩn, nơi này cả thần cũng không dám bước chân vào, các người tự tìm đường chết!!"
"Chỉ cần gia đây bắn là khiến ngươi sướng đến độ không thở được..."
"Kỳ quái, thật muốn bắn cái gì đó."

"Ta có hai cây súng, một cái kêu là Bắn, một cái kêu Aaaa...!"
"Có cái gì đó, đang chảy xuống?"
Lời thoại của đám mô hình kia vang lên không ngừng, Ninh Tịch đứng ở lầu hai mà khóe miệng co giật.

Tuy những lời thoại này của nhân vật trong game nhưng sao...!sao luôn có cảm giác hơi lạ, ừ...!là lạ...
Mô hình không ngừng lảm nhảm cho đến mấy phút sau, một trong hai sát thủ rốt cuộc chịu không nổi cái thứ đồ chơi kia kêu la om sòm khiến gã ta không thể tập trung nghĩ cách đối phó được.
Gã cho tên còn lại một động tác tay, nhưng chỗ này tối như mực thì có thể nhìn thấy cái gì.

Chỉ với cái ánh đèn le lói từ mô hình kia hoàn toàn không đủ cho mắt thường nhìn thấy bất cứ người hay vậy gì.
"Đoàng!"
Âm thanh nặng nề của súng lại vang lên một lần nữa, đi kèm là tiếng đàn ông kêu gào thảm thiết, hắn còn chưa kịp nổ súng thì một viên đạn từ lầu hai lao tới cực kì chuẩn xác găm vào tay phải của gã.
"Tiếng kêu thật kì quái!" Mô hình nhân vật vẫn còn đang lảm nhảm.
Ninh Tịch đứng trên lầu hai, trên mắt là một thiết bị nhìn ban đêm.

Đúng là nhà của ai đó, trừ vũ khí hạng nặng ra thì cái gì cần cũng có.
Tên kia ngã bịch xuống sàn, kêu thảm thiết, Ninh Tịch cho hắn thêm một phát nữa, cắt đứt những âm thanh kêu gào.
"Còn có cậu nữa...!em zai, có muốn đến mấy phát không?" Hướng chỉ tay của mô hình vừa hay hướng tên sát thủ cuối cùng đang ẩn nấp.

Thật giống như nó không phải đang nói lời thoại mà là đang chửi xéo gã vậy.

"Ha, đại đao của ta đã đói khát khó nhịn từ lâu rồi..."
Trong mắt tên sát thủ cuối cùng lóe lên vẻ hung ác, giơ súng lên bắn loạn về hướng lầu hai.

Nhưng không có thiết bị nhìn trong đêm thì công kích này cơ hồ chả có tí uy hiếp nào.
"Bắn không tệ, nhưng muốn bắn trúng cô ấy thì mày còn cần luyện tập nhiều!" Mô hình lại rất trùng hợp phát ra lời thoại giễu cợt.
"Mày khiến tao nhớ đến con bò cái giỏi nhất ở quê tao đấy, tao thật muốn giới thiệu con bò kia cho mày!"
.....
"Đáng ghét, mấy người đang đùa giỡn người ta sao ~"
Trên mặt tên sát thủ lộ rõ vẻ tức giận.

Sự sợ hãi cùng tức giận kết hợp lại khiến hắn ta mất đi lí trí rồi lại tiếp tục bắn mấy phát lên lầu hai.
Mà lần này Ninh Tịch đã chuẩn bị tốt, đúng lúc tên sát thủ hướng đến phương hướng mà cô dự trù thì nhanh tay lẹ mắt bóp cò nổ súng.
"Đẹp trai như anh đây nếu mà ở game khác thì chắc chắn là nhân vật chính đó nha!"
Đi đôi với lời thoại cuối cùng là hình ảnh tên sát thủ nện cả thân mình xuống trên mặt đất, chết không kịp ngáp..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi