YÊU MỘT ĐƯỢC HAI - CÔ VỢ CỦA LỤC TỔNG


Lục Cảnh Lễ bĩu môi một cái: "Cô cũng đúng là hạ cả vốn gốc, chả lẽ không nghĩ nhỡ đâu thất bại thì làm thế nào sao?"
Ninh Tịch nhún nhún vai: "Còn có thể làm gì, đánh anh một trận cho hả giận là xong~"
"Đệch! Mới nãy còn nói tôi là em chồng tương lai cho nên không ngược đãi tôi cơ mà!"
Hai người trò chuyện một hồi, Lục Cảnh Lễ đột nhiên kinh hoàng bật dậy rồi xòe tay ra đếm đếm, vừa đếm xong lại nói: "Thôi chết rồi! Xong đời xong đời xong đời!"
"Cái gì xong đời?" Ninh Tịch câm nín nhìn Cảnh Lễ.
"Hôm nay là tròn bảy ngày cô với anh tôi chính thức hẹn hò! Là ngày thứ bảy đúng không!" Bộ dạng Lục Cảnh Lễ như thể tận thế tới nơi rồi.
"Đúng thế, sao vậy?" Ninh Tịch khó hiểu.
Lục Cảnh Lễ đặt chân gà trong tay xuống: "Tiểu Tịch Tịch...!tôi...!tôi không cần cô làm Mãn Hán Toàn Tịch, cũng không cần xôi sườn đâu, cô có thể đừng chia tay anh tôi có được không? Anh tôi thật lòng thích cô mà!"
Ninh Tịch đần mặt: "Gì thế! Mới uống vài hớp bia mà anh đã say rồi sao? Tôi muốn chia tay với anh trai anh lúc nào?"
Lục Cảnh Lễ rưng rưng muốn khóc nhìn cô: "Thì...!thì là...!hôm nay là ngày thứ bảy rồi! Chẳng phải trước kia cô quen ai cũng không quá bảy ngày sao?"
Ninh Tịch: "..."
Khó trách đang yên đang lành Lục Đình Kiêu lại làm ra cái gì mà kỉ niệm năm ngày.

Khó trách cô cứ cảm thấy Lục Đình Kiêu là lạ chỗ nào...
Chẳng lẽ anh ấy cũng nghĩ như vậy sao?
Cô đã...!hoàn toàn cạn lời..
...
Khách sạn sáu sao nào đó ở Đế Đô.
"Chú Quan, đã lâu không gặp!" Lục Sùng Kiệu nhiệt tình đi lên bắt tay một người đàn ông.

Quan Thụy cũng mang vẻ mặt cởi mở, cười nói: "Nhiều năm không gặp anh Lục rồi, sao anh chẳng thay đổi chút nào thế này, vẫn cứ trẻ trung y như xưa! Nhìn một cái đã biết không có gì cần bận tâm rồi!"
Quan phu nhân đứng một bên cười nói: "Có hai người con trai tài giỏi như vậy đương nhiên là không có gì bận tâm rồi!"
"Nào có chứ, hai thằng con trai nhà chúng tôi mỗi thằng đều phiền chết đi được, nào có tri kỷ như con gái hai người chứ!" Nhan Như Ý thân thiết khoác tay Quan Tử Dao, vẻ mặt rất hài lòng: "Tử Dao đúng là càng lớn càng đẹp!"
Hai nhà hàn huyên một lúc rồi mới ngồi vào bàn cơm.
"Lần này Tử Hào không về cùng sao?
"Không về, nó đưa chúng tôi về nước xong lại chạy đi luôn, công ty bên kia không thể để không được!"

"May mà còn có Tử Dao ở cạnh hai người!"
"Đúng thế!"
"Con bé này đúng là, nghe bảo vừa mới lấy được bằng thạc sĩ quản trị kinh doanh đúng không? Một cô gái trẻ mà có thành tích như vậy! Đúng là không dễ dàng!" Nhan Như Ý không ngừng tán dương.
Cha mẹ hai bên nói chuyện khí thế ngất trời, bầu không khí giữa Quan Tử Dao với Lục Đình Kiêu cũng không tệ.
"Đình Kiêu, anh có nhớ Cao Trác không? Là bạn học cũng đồng thời là hội trưởng hội học sinh cấp ba đó." Quan Tử Dao tìm đề tài, mặc dù xa cách suốt bảy năm nhưng mà bọn họ có vô số kỉ niệm.

Đó là thứ mà không cách nào xóa sạch được.
"Ừ."
"Lúc trước cậu ta đầu tư cổ phiếu vào khoa học kĩ thuật, cuối cùng lại không thu hồi được vốn." Quan Tử Dao cảm thán.
"Mặc dù bây giờ là thời đại của khoa học kỹ thuật nhưng có rất nhiều công ty hệ thống phòng ngự không tốt, rủi ro quá lớn.

Rất khó mà phát hiện được ai là người chiến thắng sau cùng, nên cũng khó mà đưa ra đánh giá hợp lý về bọn họ."
"Quả thật là rủi ro cao, ngoài ra còn có hai yếu tố khác, một là nhu cầu về nguồn vốn lớn nhưng tiềm lực của công ty không đủ.

Hai là công ty quá non trẻ, loại này nguy hiểm quá lớn ngay cả em cũng không dám chen chân vào."
"Cũng có ngoại lệ.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi