YÊU MỘT “HỒN MA” KHÔNG CHÂN

Tiếu Mạc đẩy Khuynh Vũ đi đến hành lang, kích động theo sát Khuynh Vũ bắt chuyện, nói về sách của cậu, tỏ vẻ đối nhân vật chính bên trong không được lý giải mà oán giận, nhưng cuối cùng lại giết nhiều người như vậy, đây quả thực là vô hạn ác tính tuần hoàn một lần lại một lần tàn phá sinh mạng. Khuynh Vũ cũng rất cao hứng, Tiếu Mạc đối với cậu viết gì đó có rất sâu lý giải cùng đánh giá, đó đối với một tác giả mà nói đều là phi thường trân quý.

“Khuynh Vũ, hôm nay là sinh nhật của cậu, cậu xem, tôi không chuẩn bị quà sinh nhật, cậu lại cho tôi món quà thật lớn, tôi thật sự rất cao hứng.”

“Tôi cho anh lễ vật? Khi nào?” Khuynh Vũ khó hiểu hỏi người sau lưng.

“A, chính là cậu theo tôi hàn huyên nhiều như vậy a. Giống tôi cái tuổi này a, trong cái vòng luẩn quẩn của chúng tôi thật đúng là rất ít người có thể hiểu được tôi, nghĩ mà coi, cũng chỉ có thể lên mạng trao đổi. A, đúng rồi, Khuynh Vũ, tôi làm bạn của cậu được sao?”

Khuynh Vũ biết rõ Tiếu Mạc này là người tốt, thật tình vì bọn nhỏ, lại ôn nhu. Cho nên, không cần hắn nói, yêu kết bạn như cậu sớm đã đem hắn liệt vào bạn tốt.

“Anh cảm thấy chúng ta còn không phải bạn sao?” Khuynh Vũ nghịch ngợm ngửa đầu, nhìn Tiếu Mạc.

Tiếu Mạc nhìn thấy khuôn mặt tươi cươi nghịch ngợm của Khuynh Vũ, mái tóc nhu hòa rơi vào trên mu bàn tay mình đang đẩy xe, ngứa ngứa, cảm giác giống như mình có một em trai đáng yêu, ôn nhu sờ tóc Khuynh Vũ, cười vui vẻ,

“Ừ, chúng ta đã là bạn, chúng ta sẽ trở thành bạn tốt nhất.”

Khuynh Vũ để Tiếu Mạc cùng cậu đi chơi cùng bọn nhỏ, Tiếu Mạc cũng rất cao hứng, dù sao đã lâu không có tới, đám khỉ con kia hẳn là cũng nhớ hắn a.

Đẩy Khuynh Vũ đi lên phía trước, Tiếu Mạc nhìn hai chân của Khuynh Vũ, cậu bé thiện lương đáng yêu như vậy lại không thể đứng lên, liền âm thầm hạ quyết tâm, nhất định phải như đối với em trai hảo hảo bảo vệ Khuynh Vũ.

… … …

Doãn Hàn Thác thật sự sắp chết, khi anh phát hiện viện trưởng còn muốn cùng anh giới thiệu đồ ăn của viện phúc lợi, anh thật sự rất muốn đem Tiếu Mạc đánh một trận, lỗ mãng một mình cùng thần tượng chạy, hắn mới là giả nhân giả nghĩa a, có còn tính người hay không a.

Doãn Hàn Thác rốt cục nghẹn hỏa bày ra bộ mặt khách khí nhường viện trưởng tự đi bận việc, tỏ vẻ chính mình chung quanh đi dạo là đến nơi, không cần phiền toái. Viện trưởng mới thực ngượng ngùng dẫn mọi người trở lại cương vị làm việc. Doãn Hàn Thác thở phào nhẹ nhõm, lập tức lấy điện thoại cầm tay ra, lớn tiếng hỏi Tiếu Mạc chỗ.

Trong nội tâm toái toái niệm niệm, hôm nay nhất định đem còn lại công tác toàn bộ kín đáo đưa cho Tiếu Mạc, anh muốn đi bar tìm mỹ nữ thả lỏng một chút, chịu không nổi nữa, cả ngày đều kìm nén bực bội, thân thể đều phải nghẹn nổ, đặc biệt sau khi gặp Ngải Khuynh Vũ đầy âm khí kia.

Thở phì phì mở cửa, vốn nghĩ làm một cái siêu đại tạp âm đem bọn họ toàn bộ giật mình, chính là tiếng mở cửa vừa lúc bị tiếng thét chói tai của bọn nhỏ che mất. Trong căn phòng hắc ám, vài ngọn nến lập loè, bọn nhỏ thét lên, làm cho Doãn Hàn Thác hơi phát lạnh, nhưng khi anh nhìn thấy gương mặt cười nghịch ngợm của Ngải Khuynh Vũ dưới ánh nến đem bọn nhỏ hù dọa, Doãn Hàn Thác lại cảm thấy người nọ có điểm, cái kia, cái gì, đáng yêu…… Không nghĩ tới cậu dùng cặp tóc đem tóc dài cài lên, cả mặt lộ ra, còn mang theo mặt cười như vậy, cùng trước kia âm lý âm khí hoàn toàn khác biệt, đúng là một cậu trai cởi mở nghịch ngợm.

Doãn Hàn Thác sững sờ ở cửa ra vào, Tiếu Mạc ở giữa đám con nít còn đang đùa với bọn nó, mà Khuynh Vũ liếc mắt liền thấy được anh, lập tức sắc mặt liền lạnh xuống, bọn nhỏ cùng Tiếu Mạc đồng loạt men theo ánh mắt Khuynh Vũ nhìn sang, liền thấy Doãn Hàn Thác ngốc đứng ở nơi đó. Doãn Hàn Thác phát hiện mình bị vài chục ánh mắt nhìn xem, tỉnh lại, nhìn thấy ánh mắt Ngải Khuynh Vũ lạnh lùng, lửa vô danh lại bùng lớn một tầng, hoàn toàn chối bỏ nhưng gì vừa nãy nghĩ về cậu, cậu ta chính là ‘hồn ma’ không chân.

“Hàn Thác? Có muốn cùng nghe Khuynh Vũ kể chuyện ma không, rất vui.” Tiếu Mạc như một thằng nhóc choai choai gọi Doãn Hàn Thác.

“Mày còn muốn chơi bao lâu, đã tối, tao về trước, hôm nay công tác chính mày xử lý, tối đừng tìm tao.” Doãn Hàn Thác nguyên lai chuẩn bị gọi hắn cùng đi Land of the lost, đáng tiếc xem cái dạng này hay là tự mình đi thôi, tìm đàn bà thả lỏng so với ở cùng cái ‘hàng tồn kho’ kia tốt nhiều. Lại nhìn ‘hồn ma’ kia, đã quay đầu lại, Doãn Hàn Thác tức giận dùng sức đóng cửa lại.

Land of the lost, là quán bar nổi tiếng, quán bar Doãn Hàn Thác cùng Tiếu Mạc thường xuyên đến dạo, Doãn Hàn Thác luôn tới nơi này uống rượu chơi đàn bà, còn Tiếu Mạc quy củ vô cùng, chỉ uống chút rượu mà thôi. Doãn Hàn Thác biết rõ Tiếu Mạc hồi trẻ yêu qua một lần, thất tình sau liền không còn liên quan đến phương diện nam nữ, có khi anh còn chọc Tiếu Mạc có phải là yêu đàn ông, Tiếu Mạc cũng chỉ là cười cười, vẫn treo nụ cười ôn nhu đối với mọi người. Trong công ty Tiếu Mạc có thể nói là cao thấp thông yêu, bởi vì tính tình tốt, cho nên mọi người trong công ty rất yêu mến giám đốc Tiếu. Nhưng Doãn Hàn Thác không giống, người này năng lực tuy nhất đẳng, nhưng luôn một bộ mặt lạnh lùng, tất cả mọi người sợ hãi anh, nói như thế nào đây, kỳ thật Doãn Hàn Thác chính là dạng giám đốc bình thường, có uy nghiêm, có tính tình, nhưng công ty này không nhiều cái so với, cho nên đáng thương giám đốc Doãn liền biến thành ác ma, phụ trợ thiên sứ Tiếu Mạc.

Doãn Hàn Thác cũng không có một mực tức giận câu giả nhân giả nghĩa kia, anh một người đàn ông nhanh 30, không có khả năng cùng một tiểu quỷ giận dỗi, anh không có thời gian đùa này đó đâu. Cho nên đến tối anh liền quên người tên Ngải Khuynh Vũ nào đó kia.

Chính là về sau Doãn Hàn Thác phát hiện Tiếu Mạc luôn tan việc liền chớp mắt đã không thấy tăm hơi, muốn cùng hắn đi uống rượu đều không thấy người. Có một lần thật vất vả bắt được hắn, hắn lại thực ngượng ngùng nói xin lỗi, nói một câu, hôm nay muốn đi gặp Khuynh Vũ. Doãn Hàn Thác mới ý thức được, tiểu quỷ kia đã tiến nhập cuộc sống của anh.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi