YÊU MỘT NGƯỜI NỢ MỘT ĐỜI

Chương 1000:

 

“Cô Hạ, có cần tôi giúp gì không?” Vừa rồi ngồi trên xe Thẩm Mục nhìn thấy người phụ nữ trung niên này giơ tay lên như muốn đánh người. Nhưng cũng may Hạ Mộc Ngôn đã giơ tay ra chặn, không vô duyên vô cớ phải chịu đòn. Nếu không, có khi Tổng Giám đốc Lục sẽ nóng lên mà đốt cả nhà này mất. Vì vậy, Thẩm Mục lên tiếng rồi cũng bước đến ngay sau lưng, ân cần cung kính nói với Hạ Mộc Ngôn, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng nhìn ba mẹ con nhà nọ. Cậu ta dùng sắc mặt để nói cho những người kia biết, bọn họ không phải là người dễ chọc vào, ngầm cảnh cáo mẹ con họ biết điều mà kiềm chế lại.

 

“Cậu mang giúp tôi chiếc vali trong phòng ra là được rồi. Cảm ơn cậu, Thẩm Mục.” Hạ Mộc Ngôn ngoảnh sang, không còn giữ thái độ lạnh lùng cao ngạo như với ba mẹ con nhà nọ, mà khẽ cười với Thẩm Mục.

 

Thẩm Mục gật đầu bước vào gian phòng lúc sáng cậu đã phá khóa.

 

“Em còn muốn lấy gì nữa không?” Lục Cẩn Phàm bước đến cạnh Hạ Mộc Ngôn, không thèm nhìn đến ba mẹ con nhà kia lấy một cái, giọng nói lành lạnh. Nếu nói Thẩm Mục bất mãn với mấy con người tầm thường này thì Lục Cẩn Phàm chính là lãnh đạm không thèm đặt họ vào mắt. Người anh toát ra vẻ xa cách bẩm sinh, khiến cho mẹ con họ không dám mở miệng hỏi gì.

 

“Chắc là hết rồi.” Hạ Mộc Ngôn khẽ đập đập ví tiền vào lòng bàn tay. Mới đầu cô còn tưởng mẹ con họ sẽ lục vali đồ của cô. Nhưng nếu bọn họ mang ví tiền của cô đi trước thì chắc đã toàn tâm toàn ý dồn lên mấy tấm thẻ này rồi, sẽ không đụng đến những thứ khác. Vì vậy cô cũng không cần phải vào kiểm tra.

 

Lúc xuống xe, Hạ Mộc Ngôn vẫn mặc bộ quần áo cô mặc ở trong viện. Đêm qua vừa có mưa, bây giờ khí trời vẫn mát lạnh, Lục Cẩn Phàm nhìn bộ quần áo mỏng manh thì tiện tay cởi áo khoác xuống choàng lên người cô.

 

Hạ Mộc Ngôn vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích. Bình thường Lục Cẩn Phàm đối xử với cô như thế nào, trong lòng cô hiểu rõ. Chắc chắn anh không thể nào cố ý phô trương loại chuyện tình cảm như thế này trước mặt người khác, cử chỉ săn sóc này hoàn toàn là thói quen của anh với cô.

 

Bất chợt nhìn thấy một chiếc xe trông có vẻ cao cấp, đến cả người lái xe còn có vẻ rất sang trọng, người đàn ông kia lại càng thu hút sự chú ý, hơn nữa anh ta lại khoác áo cho Hạ Mộc Ngôn, Tống Tư Tư và Tống Khả Khả còn tưởng mình đang xem phim thần tượng, trong lòng vừa ngưỡng mộ vừa đố kỵ, thắc mắc không biết Hạ Mộc Ngôn và người đàn ông đẹp trai có vẻ không tầm thường này có quan hệ như thế nào.

 

“Anh là ai?” Bác Cả bước thẳng lên hỏi, quan sát anh từ trên xuống dưới.

 

Lúc trước trên truyền hình nhìn thấy kiểu đàn ông có tiền mặc âu phục của các thương hiệu tài trợ, bà ta vẫn thấy quá phù phiếm, cảm giác rất không thực tế.

 

Nhưng người đàn ông Lục bộ âu phục rất trang trọng này lại mang đến cảm giác thoải mái quen thuộc, không có chút diễn kịch ra vẻ nào. Có vẻ như anh là người đặt mọi thứ ở dưới chân, không ai có thể dễ dàng với tới. Cả người anh toát ra vẻ cao quý lạnh lùng, nhưng thái độ dành cho Hạ Mộc Ngôn lại dịu dàng khác thường.

 

Rõ ràng anh và mẹ con nhà họ không phải là người ở cùng một tầng lớp.

 

Vào lúc này, rốt cuộc người ta mới hiểu rõ tường tận cái câu khác nhau một trời một vực này.

 

Lục Cẩn Phàm dường như không nghe thấy câu hỏi của bà ta, chỉ nói với Hạ Mộc Ngôn: “Em lạnh thì lên xe trước đi, đồ cứ để Thẩm Mục mang ra, còn thiếu gì mất gì thì nói cậu ta vào phòng khác tìm.”

 

“Không sao, ở đây cũng còn ấm hơn mấy ngày trước ở Bắc Kinh.” Hạ Mộc Ngôn mới hạ sốt nên cũng hơi sợ lạnh, nhưng không đến nỗi yếu ớt như Lục Cẩn Phàm nghĩ. Khoác cái áo này vào cũng làm cô thấy ấm áp hơn rất nhiều.

 

“Hỏi cậu đấy? Cậu là ai? Sao lại tự tiện đi vào sân nhà chúng tôi? Đứng đây mà không nghe tôi hỏi à?” Bác Cả thấy mình bị lờ đi thì khó chịu, giọng nói không kìm được mà the thé lên. Nhưng ngoại trừ cao giọng ra thì bà ta vẫn không thể lấn át được khí chất lãnh đạm xa cách trời sinh của anh.

 

Lúc này Lục Cẩn Phàm mới đưa mắt nhìn người đàn bà trung niên kia: “Tôi là chồng Hạ Mộc Ngôn, đứng ở đây không được sao?”

 

Chỉ một giây sau, khuôn mặt bác Cả cứng đờ, chồng… chồng?

 

Nét mặt Hạ Mộc Ngôn cũng thoáng khựng lại.

 

Sao anh lại không biết xấu hổ mà nói ra cái danh xưng này? Chuyện ly hôn cô còn chưa kịp đi điều tra, rõ ràng là chồng trước mà.

 

Cô không lên tiếng, chỉ ngấm ngầm trừng mắt lườm anh một cái.

 

Ánh mắt bác Cả lại quan sát Lục Cẩn Phàm từ trên xuống dưới, nhất thời không dám tỏ thái độ ra mặt.

 

Câu Hạ Mộc Ngôn lấy một ông chồng già khú đế hai ngày trước lại vang lên ong ong trong đầu, bất giác bà ta cảm thấy mặt mình bị vả bôm bốp. Hơn nữa, người đàn ông này nhìn qua đã biết không phải là một người bình thường, e là vị thế hay điều kiện cũng đều hoành tráng hơn nhà họ Hạ.

 

Tuy trong lòng thầm đố kỵ lại cũng vẫn không dám tin, nhưng miệng bác Cả mấp máy run rẩy nửa ngày cũng miễn cưỡng nặn ra được nụ cười gượng, tránh đắc tội với người không dễ đụng vào. Hơn nữa, bà ta vẫn còn đau đáu nghĩ đến khoản tiền và chuyện mua nhà, nên toét miệng ra cười: “Ôi, Hạ Mộc Ngôn kết hôn lúc nào mà nhà bác không biết. Nếu nói là người nhà, thì thẻ của Hạ Mộc Ngôn đều bị khóa rồi, có muốn cho nhà ít tiền cũng bất tiện. Vậy cậu có giúp đỡ được chút nào không?”

 

Với hiểu biết của Hạ Mộc Ngôn về con người thì thật sự cho đến bây giờ cô vẫn không thể tưởng tượng nổi lại có người vô liêm sỉ đến mức này.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi