YÊU MỘT NGƯỜI NỢ MỘT ĐỜI

Chương 1007:

 

“Em nói là không cần mua, chứ không phải nói muốn….”

 

Anh nhìn lướt qua rồi quay lại nhìn cô: “Anh thấy chắc em không biết chọn cái nào, chi bằng mua hết về, mỗi ngày đổi một chiếc.”

 

Hạ Mộc Ngôn: “…”

 

Nhân viên bán hàng: “…”

 

Mấy phút sau, nhân viên bán hàng đưa ra hóa đơn: “Thưa anh, anh chọn sáu chiếc nhẫn, tổng tiền là một nghìn năm trăm chín mươi đồng.”

 

Lục Cẩn Phàm sững lại, rồi quay sang nhìn Hạ Mộc Ngôn.

 

Hạ Mộc Ngôn lại phải nín cười lần nữa, rồi bất chợt phát hiện ra, hiếm lắm mới được thấy boss Lục bí bách như vậy. Người đàn ông này chuyện gì cũng biết, nhưng lại không quá hiểu rõ về đồ trang sức phụ nữ. Chắc hẳn lúc anh mới đến đã không chú ý đây là cửa hàng trang sức bằng bạc hay là trang sức đá quý, nên chắc đã chuẩn bị tiêu đến tiền triệu hay chục triệu rồi.

 

Hạ Mộc Ngôn giơ tay lên, huơ huơ chiếc nhẫn trước mặt anh, cười nói: “Đây là nhẫn bạc, đắt lắm cũng chỉ hai ba trăm đồng thôi.”

 

Anh nghe thấy giá tiền xong thì nhanh chóng bình ổn lại cảm xúc, không còn kinh ngạc nữa. Anh lại nhìn cô: “Em thích thật chứ?”

 

Hạ Mộc Ngôn gật đầu. Dù sao cũng không đắt, mua thì mua, viên kim cương xanh không biết mấy trăm triệu cũng ở trong tay cô, bức tranh giá trị sáu trăm triệu cũng đưa cho cô. Hiếm hoi lắm anh mới đi dạo phố, mua chút đồ nho nhỏ cũng không có gì không tốt.

 

Thấy cô thật sự thích, anh xoay người dắt cô đi thanh toán. Thành phố nhỏ như thế này không giống như Hải Thành, vung tay lên là có thể lấy tên boss Lục ghi sổ nên anh phải đi đến quầy thu ngân trả tiền mặt hoặc quẹt thẻ.

 

Nhân viên cửa hàng đang chờ trong quầy, vừa gói kỹ mấy chiếc nhẫn vào hộp thì nhân viên cửa hàng bên cạnh khẽ nói: “Mua nhiều nhẫn bạc như vậy, đúng là rất giản dị không cầu kỳ.”

 

Nhân viên cửa hàng vừa bán được nhẫn bình thản nói: “Đừng nông cạn như thế, cô có nhìn thấy quần áo của hai người họ không? Chắc một măng sét của vị khách kia cũng đủ mua cả một cửa hàng của chúng ta đấy. Chẳng phải người có tiền bây giờ đều quay về nguồn cội sao? Chắc có lẽ vì có nhiều đồ xa xỉ rồi nên mới có hứng thú với mấy món đồ nho nhỏ tinh xảo này. Hơn nữa cô gái vừa rồi đeo chiếc nhẫn đó trông rất đẹp mắt, tôi thấy đeo mấy chiếc nhẫn kim cương mấy cara cũng không sánh được đâu.”

 

“Vậy cũng đúng, vừa rồi nhìn vị khách kia đã thấy không phải người bình thường, cả vị khách nữ cũng vậy.”

 

“Hơn nữa, vị khách nam còn hỏi cô gái có thích thật không, vì cô ấy thích nên mới mua, nên không lo lắng gì chuyện giá cả. Chỉ cần người mình yêu thích, thì kể cả đồ trang sức bạc triệu cũng không sánh bằng một chiếc nhẫn bạc.”

 

***

 

Sau khi đi dạo ở trung tâm mua sắm một tiếng, Hạ Mộc Ngôn đã không chịu nổi Lục Cẩn Phàm thấy cô thích gì thì mua cái đó, nên cuối cùng cô lôi anh đi xuống siêu thị đồ tươi ở dưới tầng hầm.

 

Hạ Mộc Ngôn vốn đang túm ống tay áo Lục Cẩn Phàm lôi đi, thế mà khi đến thang máy thì chợt nhận ra không biết từ lúc nào anh đã dắt tay cô rồi?

 

Ở chốn đông người, từ trước đến nay, một người khiêm tốn hướng nội như Lục Cẩn Phàm cũng có lúc chấp nhất như vậy, ví dụ như chuyện dắt tay cô thế này.

 

Từ lúc cô bắt đầu thử nhẫn, anh đã đàng hoàng nắm tay cô. Bây giờ lại tự nhiên dắt tay cô, hành động đúng là vô cùng tự nhiên thoải mái mà…

 

Hạ Mộc Ngôn cúi xuống nhìn bàn tay mình nằm trong bàn tay anh, đang muốn rụt tay lại thì anh đã không thèm nhìn xuống mà nắm chặt tay cô không buông.

 

Anh không chỉ dắt tay cô khi đi xuống thang máy, mà cả khi Hạ Mộc Ngôn đi mua hoa quả thì anh cũng không có ý định buông tay cô ra.

 

“Lục Cẩn Phàm, em muốn chọn trái cây.” Hạ Mộc Ngôn liếc sang anh, giọng nói đã thiếu kiên nhẫn.

 

Anh cúi đầu nhìn bàn tay cô vẫn trong tay mình, giọng nói bình thản: “Muốn ăn gì, anh chọn giúp em.”

 

“Tự em cũng chọn được, chỉ còn vài món đồ nữa là về được rồi. Em đoán bây giờ ngoài trời đã tạnh mưa, anh buông tay em ra, em tự chọn.”

 

Cô định rút tay lại mấy lần nhưng anh không cho cô nửa phần cơ hội. Mấy bác trai bác gái bán hoa quả nhìn họ mờ ám với ánh mắt vô cùng ngưỡng mộ.

 

Cuối cùng Hạ Mộc Ngôn khó xử, đành phải chọn trái cây bằng một tay rồi đưa cho anh xách. May vừa rồi Thẩm Mục kịp thời đi vào giúp Lục Cẩn Phàm mang mấy món đã mua cất lên xe, nếu không chắc Lục Cẩn Phàm có khỏe đến đâu đi nữa thì cũng không dễ dàng khi phải xách nhiều đồ như thế.

 

Cô bị dắt đi mua đủ thứ, đến khi hai người quay về thang máy, Hạ Mộc Ngôn nói: “Chẳng lẽ anh cứ định dắt tay em như thế không chịu buông ra sao? Anh nghĩ mình có thể nắm được bao lâu? Cả đời à?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi