YÊU MỘT NGƯỜI NỢ MỘT ĐỜI

Hạ Mộc Ngôn không làm việc trong phòng. Đúng như Tiểu Bát nói, cô đang nghỉ ngơi.

 

Vì thứ Hai cô không đến công ty kịp nên buổi họp đầu tuần đã dời đến sáng mai. Vì thời gian quá gấp nên cô quyết định ở lại công ty.

 

Hạ Mộc Ngôn đứng bên cửa sổ ban công của phòng nghỉ, cửa sổ không đóng, cửa thông với phòng làm việc cũng không đóng.

 

Lục Cẩn Phàm đi vào văn phòng, mới đi đến trước cửa phòng nghỉ đã nhìn thấy bóng lưng của cô. Cô gái nhỏ đứng trước cửa sổ lộng gió, tay khoanh trước ngực, mái tóc dài bay bay.

 

Chiếc khăn choàng luôn để ở công ty mà cô khoác lên người cũng bị gió thổi bay phấp phới.

 

Lục Cẩn Phàm đứng ngắm cô một lát, không đi vào. Anh quay người cầm điện thoại di động ở trên bàn cô lên thì mới phát hiện máy cô đã hết pin.

 

Phải tầm mười phút sau anh mới đi vào phòng nghỉ. Hạ Mộc Ngôn vẫn đứng đó như không nghe thấy gì. Bên ngoài cửa sổ, Hải Thành sáng rực ánh đèn, khắp nơi đều rất rực rỡ.

 

Nhưng cô lại lạnh nhạt đứng ở nơi đây.

 

Đến khi Lục Cẩn Phàm đến gần thì Hạ Mộc Ngôn mới nghe thấy tiếng. Cô quay người sang mới chợt nhìn thấy anh, thốt lên: “Chiều nay điện thoại em đổ chuông mấy lần, là anh gọi sao?”

 

Cô nói rồi thuận tay đóng cửa sổ lại, dù sao đứng trước gió một lúc thì cũng thấy hơi lạnh.

 

Cô quay người bước ra ngoài, không có ý định tiếp tục ngẩn ngơ trong phòng nghỉ. Nhưng khi đi ngang qua người anh thì anh vươn tay nắm lấy cổ tay cô.

 

Sờ thấy tay cô lạnh như băng, Lục Cẩn Phàm cau mày: “Thời tiết Hải Thành đang lạnh dần rồi, em làm việc xong không nghỉ ngơi đi, còn đứng trước cửa đón gió lạnh làm gì?”

 

Quả thật tay Hạ Mộc Ngôn rất lạnh, nhưng vừa nãy cô đã thay trang phục mùa Thu, hơn nữa còn có áo choàng, không đến nỗi bị cảm lạnh. Nhưng khi được anh nắm tay, cô lại thấy rất ấm áp.

 

Cô không quay sang nhìn anh, chỉ nói: “Không lạnh, gió mát thổi một chút cũng tỉnh táo hơn.”

 

Anh không để cô quay về phòng làm việc mà kéo cô lại gần trước mặt mình, tay còn lại chạm vào má cô. Mặt cô lạnh như băng, nhưng cũng may chỉ lạnh ở ngoài da, không có vấn đề gì lớn.

 

Trong phòng nghỉ có một chiếc đồng hồ treo tường. Hạ Mộc Ngôn liếc mắt nhìn giờ: “Muộn thế này rồi mà anh còn đến công ty em làm gì?”

 

Anh không nhìn giờ, chỉ cúi xuống nhìn cô: “Sáng nay em về nhà họ Hạ à?” “Ừ.”

 

“Hạ Mộng Nhiên bị cảnh sát bắt đi rồi phải không? Ông Tiêu cũng đến nhà họ Hạ?”

 

Dù là do anh đoán được, hay tất cả đều nằm trong dự tính của anh thì cũng đúng là không có chuyện gì có thể giấu anh được. Và hình như chuyện này cũng chẳng có gì để mà giấu giếm.

 

Hạ Mộc Ngôn cúi xuống: “Em không muốn nhắc đến bất cứ chuyện gì của nhà họ Tiêu nữa. Chuyện của Hạ Mộng Nhiên cũng coi như xong rồi. Em làm việc cả một ngày, rất mệt mỏi, nếu không có chuyện gì thì anh…”

 

“Mai anh quay về Los Angeles, tối nay đi ăn một bữa thật ngon với anh đi!”

 

Lời nói bất chợt của anh khiến cho nét mặt cô sững lại, trong một thoáng. cô quên luôn cả việc phải rút bàn tay đang được anh nắm ra.

 

Thấy nét mặt Hạ Mộc Ngôn có chút sửng sốt, Lục Cẩn Phàm cúi xuống nhìn hai bàn tay đang nắm lấy nhau, vẫn không chịu buông ra, thậm chí còn siết chặt hơn: “Đi xuống tầng một của công ty tìm một nhà hàng đi. Buổi tối chắc em cũng chưa ăn gì, cùng đi ăn chung, hửm?”

 

Lúc này Hạ Mộc Ngôn mới phục hồi tinh thần, định rút tay khỏi tay anh mà nửa ngày cũng không thoát được: “Được, vậy đi ăn, nhưng anh buông tay em ra được không?”

 

Lục Cẩn Phàm không để ý, chỉ nhìn cô khẽ cười: “Khó khăn mới được đón Bà Lục đi làm về rồi ăn cơm, làm gì có chuyện buông tay chứ?”

 

“…”

 

Hạ Mộc Ngôn liếc anh: “Chẳng phải là muốn ăn cơm sao? Em phải cầm túi.”

 

“Anh cầm cho em.”

 

“…”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi