YÊU MỘT NGƯỜI NỢ MỘT ĐỜI

Chương 1082:

 

Nhìn thấy máu trên khóe miệng và đầu của cô, Lục Cẩn Phàm cố đè nén cảm giác mãnh liệt muốn giết người. Thấy cô không nói lời nào, anh bất chợt bế ngang người cô lên.

 

“Lục Cẩn Phàm…” Hạ Mộc Ngôn bị anh vội vã bế lên thì chậm chạp lên tiếng, giọng nói nhỏ rí như muỗi kêu.

 

Lục Cẩn Phàm ngừng lại cúi xuống nhìn cô, tưởng rằng động tác bế cô dậy đã làm cô đau: “Xe sắp đến rồi, anh sẽ đưa em vào viện ngay. Em đau ở đâu thì nói cho anh biết.”

 

Giọng anh rất thấp, như sợ làm kinh động đến cơ thể đang bị thương nặng mà vô cùng yếu ớt trong lòng, cũng như sợ làm kinh động đến bản thân mình đang cố đè nén cơn phẫn nộ sắp bùng nổ.

 

Lúc trước ở Campuchia, Hạ Mộc Ngôn cũng không bị thương nặng như thế này. Cô chỉ bị đạp một cước, bàn tay bị bỏng, bị chĩa súng đầu, thế mà anh đã căm hận đến nỗi bắn đối phương một phát chết tươi.

 

Bây giờ Lục Cẩn Phàm hoàn toàn chỉ dựa vào chút lý trí để cố giữ tỉnh táo. Hạ Mộc Ngôn nằm trong lòng anh khẽ lắc đầu, mặt vùi sâu vào áo sơ mi của anh, hít vào mùi hương sạch sẽ nhẹ nhàng mát lạnh nhưng vẫn ấm áp chỉ của riêng anh.

 

“Xin lỗi, em khiến anh bị bọn chúng uy hiếp, hại anh phải mạo hiểm… Tại em chủ quan… xin lỗi… lẽ ra em không nên đến Los Angeles…” Ánh mắt vốn đang cố giữ bình tĩnh của Lục Cẩn Phàm bỗng tràn ngập xót xa: “Chuyện này không liên quan đến em. Nếu bọn chúng không phát hiện ra em ở gần anh thì chúng cũng sẽ tìm cách gây rối những người khác, anh còn có ba mẹ ở Los Angeles. Nếu em vẫn ở Hải Thành khiến bọn chúng không thể chuyển mục tiêu sang em thì chúng cũng sẽ dùng đến thủ đoạn tàn độc hơn. Với loại người này thì bất kỳ ai có liên quan đến anh đều là điểm yếu để hạ gục anh.”

 

Thấy Hạ Mộc Ngôn vẫn chưa hết áy náy, Lục Cẩn Phàm đỡ đầu của cô lên, cúi xuống hôn lên mái tóc cô rồi nói: “Em đến Los Angeles chỉ để làm việc. Dù sao em cũng là người đứng đầu Tập đoàn MN, bắt em ở lại Hải Thành là không hợp lý. Em không làm liên lụy cho anh, là tại anh đặt em vào tình thế nguy hiểm, không phải tại em. Mộc Ngôn, em đau ở đâu thì cứ nói, đừng cố chịu, cũng đừng tự trách mình, nghe thấy không?”

 

Hạ Mộc Ngôn yếu ớt cười khẽ: “Lúc trước đáng lẽ em nên học Phong Lăng bắn súng cho thật tốt… Sau này em học võ tự vệ cũng không nghiêm chỉnh… Nếu em giỏi hơn một chút thì ít nhất còn có thể giúp được anh, không làm liên lụy đến anh…”

 

Lục Cẩn Phàm cau mày ôm cô ghì vào ngực, hôn lên tóc cô, lên vết máu trên trán cô, cuối cùng ghé sát vào tai cô trầm ấm nói: “Anh không cần, em chỉ cần là chính em thôi. Anh yêu con người hiện tại của em, không phải thay đổi, không phải học gì hết. Em không cần phải tiếp xúc với những chuyện này, cứ sống một cuộc sống yên bình mới là quý giá nhất. Anh hi vọng em luôn luôn bình an, không cần phải dính dáng đến những thứ liên quan đến súng đạn gì hết. Ngoan, đừng nghĩ lung tung nữa.”

 

Má Hạ Mộc Ngôn rất đau, có lẽ cũng vì gió ngoài trời lạnh đến thấu xương. Cô không nhìn thấy được một bên mặt trắng bệch của mình bị máu bao phủ đáng sợ đến thế nào, chỉ tựa đầu áp vào ngực anh, khàn giọng nói: “Anh nói xem… Nếu hôm nay em chết trong tay chúng… Thì em có thể quay về nơi chúng ta đã từng gặp nhau không… Hay là… Cuộc sống cũng chỉ có một cơ hội duy nhất được trở lại bên anh một lần nữa…. Liệu có phải… Em sẽ không tìm được anh nữa không…”

 

“Nói quẩn gì vậy?” Trái tim Lục Cẩn Phàm như rơi xuống khoảng không. Nhìn thấy Hạ Mộc Ngôn vừa đau vừa lạnh run rẩy trong lòng mình, anh cởi áo khoác ra đắp lên người cô.

 

Đúng lúc này có mấy chiếc xe chạy đến từ phía sau, nhìn qua thì giống với loại xe của căn cứ XI. Lục Cẩn Phàm đang định bế Hạ Mộc Ngôn đứng dậy đi đến thì ánh mắt chợt sững lại, nhìn hai chiếc SUV màu đen dừng lại cách đó vài mét, rồi lại nhìn lướt qua mấy biển số xe.

 

Đúng là xe của căn cứ XI, biển số cũng cùng một dãy quen thuộc, nhưng dường như trên bánh xe màu đen có vết máu mờ mờ.

 

Lục Cẩn Phàm không hề lộ chút dao động, lúc anh định bế Hạ Mộc Ngôn lại thì cửa ghế lái của hai chiếc xe thình lình bật mở, hai người của A Đồ Thái nhảy xuống, chĩa súng trong tay về phía Lục Cẩn Phàm.

 

A K và các xe khác bây giờ đang bao vây xe của A Đồ Thái, không ngờ quân tiếp viện lại bị người của A Đồ Thái chặn lại, mà lại còn dùng xe của căn cứ XI để ngụy trang.

 

Vừa nhìn thấy hai người bước xuống xe chĩa súng về phía mình, Hạ Mộc Ngôn căng cứng người lên tựa vào ngực Lục Cẩn Phàm.

 

Khi bị A Đồ Thái bắt giữ cô cũng không có cảm giác sợ hãi như thế này. Cô khẳng định trong tay Lục Cẩn Phàm bây giờ không có súng, đám A K cũng không thể quay trở lại trong thời gian ngắn, mà Lục Cẩn Phàm sợ cô bị thương nên vẫn bế cô, nếu hai gã này nổ súng thì chắc chắn anh sẽ không né kịp.

 

Hạ Mộc Ngôn túm chặt ống tay áo sơ mi của anh, khẽ nói: “Anh đi mau đi, mặc kệ em…”

 

Lục Cẩn Phàm vẫn bình tĩnh bế Hạ Mộc Ngôn lên, dường như không để ý đến họng súng của hai gã kia đang chĩa về phía mình. Ánh mắt anh khẽ quét qua vết máu trên bánh xe của chiếc SUV, đáy mắt âm trầm. Rõ ràng anh bị chĩa súng vào người nhưng vì thái độ quá bình tĩnh khiến cho ánh mắt của hai gã đang cầm súng vô cùng dè dặt, ngón tay luôn để sẵn ở cò súng, gương mặt rất cảnh giác.

 

Lục Cẩn Phàm vững vàng bế Hạ Mộc Ngôn lên, dường như không nghe thấy lời cô vừa nói. Hạ Mộc Ngôn tựa vào ngực anh tiếp tục thầm thì: “Lục Cẩn Phàm…”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi