YÊU MỘT NGƯỜI NỢ MỘT ĐỜI

Chương 1141:

 

Lục Cẩn Phàm vẫn luôn ở bên cạnh cô, chẳng qua cô thì nằm, còn anh thì ngồi ở đầu giường, trên tay là hồ sơ công ty vUa in ra. Vì có thể ở bên cạnh cô lúc cô ngủ, anh cố ý in tài liệu ra, vUa có thể ở chung với cô, vừa không trễ nải công việc.

 

“Vần chưa ngủ?” Thấy cô gái cU lật người, Lục Cẩn Phàm nghiêng mắt nhìn qua.

 

Đúng là muốn ngủ, nhưng không ngủ được.

 

Hạ Mộc Ngôn gối đầu vào lòng anh: “Không ngủ được.”

 

“Có gì muốn nói à? Hay có tâm sự?” Lục Cẩn Phàm nắm chặt tay cô, đặt trên người mình. Anh nửa nằm nửa ngồi để mặc cho cô gối lên. Dây lưng áo ngủ của anh buộc không chặt lắm, qua khe hở dọc theo xương quai xanh xuống dưới có thể mơ hồ thấy được đường nét nhấp nhô hoàn mỹ ở vùng ngực và bụng đàn ông.

 

“Em đang nghĩ mình ở bên ngoài quá lâu có phải không tốt lắm không?”

 

“Nói vào điểm chính.” Hai tay anh chống hai bên người cô tạo thành vòng cung nhỏ, khéo léo giam giữ cô trong phạm vi một vòng ôm. Đôi mắt màu nâu sậm đắm chìm trong mắt cô, mang vẻ cấm dục, không muốn làm gì nhưng vẫn bá đạo bao phủ cô trong hơi thở của mình.

 

“Em nghĩ hay là mình rút ngắn hành trình lại. Em vứt công ty cho Hạ Điềm, lại còn cứ giả bệnh không chịu về, có phải hơi vô lương tâm không?”

 

“Với ai em cũng có lương tâm, chỉ có ở chung với anh là bạc tình bạc nghĩa thôi.” Tay Lục Cẩn Phàm nhè nhẹ vuốt ve gò má cô, giọng điệu như hàm chứa ý cười, lại như có hơi nghiến răng nghiến lợi.

 

“Em đang nói nghiêm túc mà. Em cướp rồi độc chiếm anh với Tập đoàn Shine cũng đã mấy tháng rồi, nếu còn tiếp tục như vậy, có phải quá đáng lắm không?”

 

“Ừ.” Lục Cẩn Phàm thong thả ung dung nắm lấy dây lưng áo ngủ cô, đồng thời bắt đầu từ từ nới lỏng ra: “Nói xong rồi? Giờ ngủ được chưa?” “Vậy có phải chúng ta nên trở về sớm một chút không?”

 

Anh không trả lời, trái lại nói: “Anh thấy tình trạng sức khỏe của em cũng không nghiêm trọng như em nói, ngay cả bia mà còn dám uống, vậy còn có gì không thể làm?”

 

“Bây giờ em không phải đang nói về vấn đề này…” Còn chưa dứt lời, cô đã phát hiện có gì đó không hợp lý.

 

Dây lưng đáng thương ngay giữa eo đã biến mất tăm.

 

Mà ngón tay anh đang từ từ xâm nhập vào cổ áo rộng mở của cô. Lòng bàn tay tựa như vô cùng hiểu rõ thân thể cô, thoạt nhìn có vẻ ngao du lơ đãng, nhưng lại làm cô run lên nhè nhẹ.

 

Trong nháy mắt, toàn thân Hạ Mộc Ngôn bước vào trạng thái phòng bị, chuông cảnh báo rung lên.

 

“Anh… không phải nói là ngủ sao?” Cô còn chưa kịp giãy giụa thì đã bị anh đặt dưới thân.

 

“Anh thấy em không có vẻ gì là mệt, chắc là say nên cần giải tỏa chứ gì, chi bằng để anh giải tỏa với em.” Đến lúc này rồi mà anh vẫn không quên khoe khoang bản chất đen tối của mình, rõ ràng là anh muốn làm, nhưng vẫn phải đổ trách nhiệm lên chuyện cô uống bia: “Đúng là đối phó với loại người không có lương tâm như em thì không thể mềm lòng nương tay được.”

 

“Hay là sáng sớm mai em làm bữa sáng cho anh nhé? Để boss Lục anh ngủ nướng cho đã một phen? Em đảm bảo sẽ không ép anh dậy sớm nấu cơm cho em…” Đạn đã lên nòng, con mồi vẫn còn hấp hối vọng tưởng giãy chết một phen.

 

“Không chờ được.” Đầu lưỡi của anh quấn quít từ cổ cô xuống, để lại một vết đỏ lả lướt.

 

Trong nháy mắt, Hạ Mộc Ngôn nhịn không được mà rên lên một tiếng, không thể phân biệt được tên của anh trong câu nói đứt quãng.

 

Giọng nói của anh trở về bên tai, có lúc lại giống như xa xôi không thể vươn tay tới, có lúc lại dịu dàng thắm thiết tựa như gần trong gang tấc.

 

Hạ Mộc Ngôn nhắm mắt lại, phảng phất như rơi vào đáy mắt thâm sâu tựa biển cả vô biên của anh.

 

“Luật cũ, lấy thân ra đền.” Giọng nói đàn ông trầm khàn gần như có thể dễ dàng bắt lấy linh hồn cô.

 

Lúc bình thường, Lục Cẩn Phàm sẽ vì bận tâm đến Hạ Mộc Ngôn mà bỏ qua cho cô. Dù cho ngay thời điểm chính cô cũng không thể chịu đựng nổi, anh vẫn có khả năng kiềm chế cực mạnh. Kể cả có khi phải tắm nước lạnh một tiếng đồng hồ, anh vẫn sẽ không làm khó cô.

 

Nhưng khi thời điểm người đàn ông này không muốn bỏ qua, cô sẽ hoàn toàn bó tay chịu trói đối với sự cướp đoạt hung hãn của anh. Lúc anh đột nhiên ập đến trước mặt cô mà hôn, một chút đắc ý nho nhỏ vừa rồi của cô lập tức vỡ tan, biến thành vụn sao trôi đi, hòa tan vào nơi sâu thẳm mà anh không nhìn thấy đáy.

 

Lục Cẩn Phàm nhẹ nhàng cạy hàm răng đóng chặt của Hạ Mộc Ngôn ra, mạnh mẽ như công thành chiếm đất, mỗi một lần đều dồn ép cô thất bại rút lui. Hơi thở Hạ Mộc Ngôn rối loạn, nhưng động tác trên tay anh lại nhẫn nại giống như sợ dọa cô vậy. Hạ Mộc Ngôn chỉ có thể nắm chặt lấy ống tay áo anh, giãy giụa không cho bản thân đắm chìm vào đó.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi