YÊU MỘT NGƯỜI NỢ MỘT ĐỜI

Chương 122:

 

Lục Cẩn Phàm nhận lấy nhưng không nhìn, đưa thẳng cho nhân viên phục vụ.

 

“Hai vị muốn uống gì?”

 

“Có nước ấm không? Nước sôi cũng được.” Hạ Mộc Ngôn hỏi.

 

“Có, tôi sẽ lập tức mang lên ngay, ngài uống gì ạ?”

 

“Giống vậy.”

 

Lúc này Hạ Mộc Ngôn ngước mắt lên nhìn về phía Lục Cẩn Phàm, âm thầm ghi nhớ trong lòng. Hạ Mộc Ngôn đã thăm dò được đại khái khẩu vị của anh, cô đã biết Lục Cẩn Phàm không thích sữa tươi, cũng không thích cà phê và trà, trung thành với nước nấu sôi giống cô, thói quen ăn uống khá lành mạnh.

 

Nhân viên phục vụ cầm thực đơn xoay người rời đi, không lâu sau thì nồi nước lẩu Hạ Mộc Ngôn chọn đã được mang lên.

 

Chưa tới một phút, hơi nóng bốc lên xen giữa hai người.

 

“Vừa rồi em còn lo anh không quen ăn ở những chỗ như thế này.” Hạ Mộc Ngôn vừa nói vừa nhận ấm thủy tinh mà nhân viên mang đến, bên trong là nước ấm ngâm lát chanh.

 

Đôi mắt đẹp của Lục Cẩn Phàm khẽ động đậy: “Sao em lại nói thế?”

 

“Đây là lẩu mà, người thường hay giao tiếp với rất nhiều khách hàng trong khách sạn như anh đều ra vào những nơi cao cấp, chắc sẽ không thích kiểu món ăn này đâu.”

 

“Quả thật là anh không thích lắm, nhưng cũng không đến nỗi không ăn được.” Lục Cẩn Phàm chỉ cười, không cười nhạo đề tài nói chuyện của cô sắp sửa lệch khỏi quỹ đạo.

 

“Vậy anh thích đồ ngọt không?” Hạ Mộc Ngôn ngẩng mặt lên, cách luồng khí nóng màu trắng, nhìn về phía người đàn ông có vẻ mặt đẹp như thần.

 

Anh nhìn cô: “Bây giờ em đang định tìm hiểu sở thích của anh à?”

 

Hạ Mộc Ngôn thản nhiên cười một tiếng: “Hết cách rồi, hôm nay đột nhiên em có cảm giác nguy cơ mãnh liệt. Nếu em không chủ động hơn, lỡ ông xã em bị người khác cuỗm mất thì sao!”

 

Lục Cẩn Phàm cười trầm thấp.

 

“Em đoán anh chắc chắn không thích đồ ngọt.” Hạ Mộc Ngôn lại lẩm bẩm một câu.

 

Bởi vì lần đó anh giúp cô mua bánh trôi, về sau dư lại rất nhiều, nhưng anh lại chẳng ăn một miếng nào. Bánh đó quá ngọt, cô đoán chắc anh không thích vị ngọt.

 

Anh nhướng mày, xem như cô đoán đúng.

 

Một bữa lẩu no say, suốt bữa ăn, Hạ Mộc Ngôn vẫn không ngừng liến thoắng hỏi, có cái Lục Cẩn Phàm trả lời, có cái không.

 

Cho đến khi Hạ Mộc Ngôn hỏi tới tận màu sắc anh thích thì anh mới chịu hết nổi, kéo cô gái nhỏ đột nhiên hiếu kỳ này ra khỏi quán lẩu.

 

***

 

Suốt hai ngày, Hạ Mộc Ngôn ở nhà xem tài liệu báo cáo tổng hợp của công ty, không hề ra khỏi cửa.

 

Đúng lúc này, Hạ Mộng Nhiên gọi hai cuộc điện thoại cho cô nhưng Hạ Mộc Ngôn chẳng nhận cuộc nào, giả chết không thèm nhìn.

 

Cho đến một buổi tối trước ngày mừng thọ của ông cụ Lục, Hạ Mộng Nhiên lại gọi điện thoại đến.

 

Hạ Mộc Ngôn mới bước từ trong phòng sách ra, liếc thấy số điện thoại, cô bắt máy, mặt tỉnh bơ.

 

“Chị, mấy ngày nay chị và anh Cẩn Phàm không trở về Ngự Viên sao?” Hạ Mộng Nhiên dè dặt hỏi.

 

Hạ Mộc Ngôn chậm rãi trả lời: “Không có về, sao? Em đến Ngự Viên tìm anh chị à?”

 

“Em… Buổi chiều em và bạn học tụ họp, có đi ngang qua Ngự Viên nên muốn vào tìm chị. Nhưng chị Trần nói gần đây chị và anh Cẩn Phàm không trở về Ngự Viên.”

 

Đi ngang qua Ngự Viên?

 

Ngự Viên ở phía nam Hải Thành, xung quanh khá yên tĩnh. Cho dù trước đó Hạ Mộng Nhiên có đi đâu, nếu cô ta muốn trở về nhà họ Hạ thì cũng không thể nào đi ngang Ngự Viên như lời cô ta kể.

 

“Đúng là anh chị không về. Gần đây chị và anh rể em đang ở trong thế giới nhỏ của hai người, chắc phải vài ngày nữa mới về Ngự Viên.” Hạ Mộc Ngôn nở nụ cười nhàn nhạt nói.

 

Vì câu trả lời của cô mà Hạ Mộng Nhiên im lặng chốc lát, lúc sau cô ta mới dè dặt hỏi tiếp: “Vậy gần đây chị và anh Cẩn Phàm đang ở đâu? Em đến tìm chị!”

 

“Không phải ngày mai em đến nhà họ Lục là gặp được rồi sao? Hôm nay gấp gáp tìm chị làm gì?” Hạ Mộc Ngôn chẳng muốn giả bộ nhiệt tình, lạnh giọng từ chối: “Có chuyện gì thì ngày mai nói, chị đang bận.”

 

“Em mang đồ tốt cho chị, nếu tiện thì chị nói địa chỉ để em đến tìm.” Hạ Mộng Nhiên rất kiên trì.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi