YÊU MỘT NGƯỜI NỢ MỘT ĐỜI

Chương 1291:

 

“Con…”

 

“Ôi chao, chị họ vẫn nên về nhà nói chuyện này với bác thì hơn. Nơi này còn có anh Phong Lăng của em nữa mà, anh ấy là cấp dưới của anh Lệ đó, chị không sợ lời này lọt vào trong tai người ta sao.” Tần Thư Khả cười hì hì, tới gần Phong Lăng và nói: “Đúng không, anh Phong Lăng?”

 

“Anh?” Phong Lăng bày tỏ: “… Tôi sẽ không nói lung tung về mấy chuyện không liên quan thế này nhưng chuyện nhà của bác Phong vẫn nên đem về nhà nói thì hơn, dù sao tôi cũng chỉ là người ngoài, huống chi nơi này còn là phòng bệnh nữa.”

 

“Đúng đó, cho dù chị Minh Châu có nôn nóng lấy chồng cỡ nào thì cũng không nên tỏ ra mình không gả vào nhà họ Lệ thì sẽ chết như vậy! Thế thì sau này, làm sao anh Phong Lăng nhà chúng ta có thể đối diện với lão đại của anh ấy được đây!”

 

Phong Lăng: “…”

 

Sao cô biết Lệ lão đại còn bị chuyện này ràng buộc nữa, hiện tại cô sắp không đối mặt được rồi đó?

 

Tần Thu thở dài, hiển nhiên bà không để Phong Minh Châu tiếp tục làm theo ý mình nữa, bất đắc dĩ nói: “Tạm thời không đề cập tới chuyện này, nếu đến bệnh viện thì con nên yên lặng một chút. Bình thường, người nhà luôn nuông chiều con, bây giờ, ba và ông nội con quyết định như thế cũng là vì tốt cho con thôi.”

 

Sau khi nói tới đây, Tần Thu nhỏ giọng: “Nếu sau khi con gả vào nhà họ Lệ, tên nhóc Lệ Nam Hành kia thật sự không có tình cảm với con, chẳng lẽ con cứ thủ tiết cả đời vậy sao? Người lớn chúng ta cũng chỉ muốn con có cuộc sống hạnh phúc chứ không phải muốn con sống trong lạnh nhạt cả đời chỉ vì mù quáng đuổi theo tình yêu, con hiểu chưa?”

 

Sắc mặt Phong Minh Châu trông rất bình tĩnh nhưng không khó để nhìn ra cô ta là một người cứng đầu, cô ta kiên trì nói: “Nhưng ý của người nhà họ Lệ là thà lấy ngôi mộ của em gái con chứ cũng không chịu cưới con, đây là sỉ nhục con? Tại sao con lại để họ sỉ nhục mình như vậy? Bọn họ càng như thế, con càng muốn gả.”

 

“Đứa nhỏ này, sao con lì lợm quá vậy?” Sắc mặt Tần Thu trầm xuống: “Bọn họ nói muốn cưới di vật của em gái con đơn giản chỉ là hoàn thành ước hẹn liên hôn này. Một là có thể hoàn thành ước hẹn của hai nhà, hai là cũng có thể để con tự do lấy người có thể mang lại hạnh phúc cho con. Nhà họ Lệ đã suy nghĩ rất chu đáo, hơn nữa họ còn rất lịch sự hỏi mong muốn của chúng ta, sao con có thể nghĩ cực đoan như vậy?”

 

“Con cực đoan khi nào chứ, họ thà lấy một người chết còn hơn bằng lòng cưới người còn sống, con không nhịn được cơn giận này.” Phong Minh Châu bị mấy câu nói kích động, vứt luôn dáng vẻ tiểu thư khuê các trầm tĩnh, nhất thời nói ra mấy lời quá đáng: “Con phải cho họ biết, Phong Minh Châu con đây không phải là người qua loa lấy lệ như vậy.”

 

Tần Thu hung dữ trừng mắt nhìn cô ta: “Con nói cái gì?”

 

Vẻ mặt Phong Minh Châu cứng lại, lúc này cô ta mới nhận ra mình đã nói lời không nên nói, chạm phải điều tối kỵ của mẹ nên rút tay khỏi tay Tần Thu, sắc mặt cũng rất khó coi nhưng miệng lại không dám nói lung tung nữa.

 

Năm đó, em gái của cô ta bị chết trên biển khi còn chưa tròn một tuổi, nhiều năm đã qua nhưng người nhà không ai được phép nhắc tời từ “chết”.

 

Phong Lăng cũng nhìn thấy sắc mặt không mấy vui vẻ của hai mẹ con nhà họ.

 

Mặc dù bà Phong đã đè giọng xuống khá nhỏ nhưng do tính nhạy cảm bẩm sinh cộng thêm việc huấn luyện từ nhỏ, thính giác cực kỳ nhạy bén, vì thế cô nghe hết cuộc đối thoại của hai mẹ con này.

 

Thà lấy di vật? Thà lấy một người đã chết?

 

Là cô nghe nhầm hay co Cả nhà họ Phong nói sai?

 

“Phong Lăng.” Lúc này, Tần Thư Khả kề sát tai cô nói: “Cậu đừng chê cười nha, chị họ và bác tôi thường nói chuyện với nhau như vậy. Trên phương diện giáo dục, bác tôi rất nghiêm khắc đối với chị họ, chị ấy cũng lớn lên trong áp lực gia tộc. Trong tính cách vẫn còn chút nổi loạn nên mỗi khi hai người nói chuyện với nhau thì sẽ như vậy, thoạt nhìn thì không mấy vui vẻ nhưng bác tôi chỉ có một đứa con gái cưng là chị ấy nên thật ra lòng bác cũng rất thương chị…”

 

Phong Lăng khựng lại một chút, dù biết chuyện này không liên quan gì tới mình, cô cũng không nên hỏi nhưng có một vấn đề cứ thôi thúc cô.

 

Cô nhìn Tần Thư Khả vẫn luôn bám lấy mình kế bên, thấp giọng hỏi: “Chỉ có một cô con gái thôi à? Sao vừa rồi tôi nghe bà Phong nói ra câu con gái thứ hai?”

 

Tần Thư Khả kề sát lại, nhỏ giọng rủ rỉ bên tai Phong Lăng, cho đến khi ánh mắt của Phong Lăng hiện lên tia sáng chứng tỏ cô hiểu ra thì mới lùi lại, sau đó Tần Thư Khả lại cười nói một câu: “Thường ngày Phong Lăng dùng sữa tắm hiệu gì thế? Sao tôi cứ có cảm giác người cậu còn thơm hơn cả tôi.”

 

Lúc này Phong Lăng mới phát hiện hình như mình và cô Tần này đứng quá gần nhau, cô rút tay khỏi cánh tay cô ấy, bước sang bên cạnh một bước.

 

Cho dù Phong Lăng biết cô nàng Tần Thư Khả này cũng chỉ xuất phát từ ý tốt, nhưng cô vẫn không quen bị người khác kề sát lại gần như vậy.

 

Tần Thư Khả cũng không dính lấy cô nữa mà chỉ nói một câu:

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi