YÊU MỘT NGƯỜI NỢ MỘT ĐỜI

Chương 131:

 

Hạ Mộng Nhiên càng hoảng loạn hơn, mắt lấp lóe, không dám nhìn bọn họ, cũng không dám nhìn Hạ Mộc Ngôn: “Em… vừa rồi em chỉ…”

 

Ban đầu Hạ Mộc Ngôn cũng không định làm căng triệt để với Hạ Mộng Nhiên thế này. Đầu tiên là vì cô không tìm được cơ hội thích hợp, tiếp theo là cô muốn nhân cơ hội này thăm dò rõ ràng nước cờ của Hạ Mộng Nhiên.

 

Nhưng bây giờ cơ hội này lại rất thích hợp. Nếu Hạ Mộng Nhiên không muốn sống những ngày an lành, vậy cũng đừng trách cô không khách sáo.

 

***

 

Hạ Mộng Nhiên đi theo Hạ Mộc Ngôn ra khỏi phòng tiệc. Dọc đường Hạ Mộc Ngôn không nói câu nào, Hạ Mộng Nhiên đi theo sau mà lòng thầm bồn chồn.

 

Đi đến chỗ khá vắng người trong sân sau của nhà họ Lục, Hạ Mộc Ngôn xoay người.

 

Hạ Mộng Nhiên cũng đồng thời ngẩng lên nhìn cô chằm chằm, nói như giành giật: “Chị, chị em mình thẳng thắn với nhau đi. Chuyện hôm nay đúng là em cố ý đấy, nhưng cũng do trước đây chị…”

 

“Bốp!”

 

Một cái tát bất ngờ vang lên lanh lảnh, khiến người giúp việc đi ngang qua đằng xa giật nảy mình.

 

Hạ Mộng Nhiên kinh hoàng đến nỗi đơ mặt.

 

Cô ta không thể tin được Hạ Mộc Ngôn lại cho cô ta một bạt tai.

 

Càng khó tin hơn là người đánh cô ta lại là Hạ Mộc Ngôn luôn yêu thương cô ta từ nhỏ!

 

Hạ Mộng Nhiên giơ tay lên che mặt, ngạc nhiên đến độ các cơ trên mặt đều cứng lại.

 

Hồi lâu sau, cô ta mới khó tin hét lên: “Hạ Mộc Ngôn! Chị dám đánh tôi!?”

 

“Bốp!”

 

Lại thêm một cái tát gọn gàng và dứt khoát giáng mạnh xuống, khiến cho mặt Hạ Mộng Nhiên lệch sang một bên.

 

Giọng nói lạnh như băng của Hạ Mộc Ngôn mang theo sự nghiêm nghị lạnh lẽo: “Đánh cô đó thì sao! Đồ mặt dày không ngừng đâm đầu vào chỗ chết!”

 

Hạ Mộng Nhiên lại tức giận hét lên: “Hạ Mộc Ngôn!”

 

Sống đến từng tuổi này, cô ta chưa từng bị ai đánh cả!

 

Thế mà cô ta lại bị Hạ Mộc Ngôn đánh! Còn đánh đến hai lần!

 

Hạ Mộng Nhiên giận đến run cả người: “Hạ Mộc Ngôn! Tôi ghét nhất là tính khí kiêu ngạo luôn tự cho mình đúng của chị! Dựa vào đâu mà lúc nào chị cũng muốn đứng trên đầu tôi, dựa vào đâu mà chị có thể…”

 

Hạ Mộc Ngôn cười khẩy, lại giơ tay tát một bạt tai nữa.

 

Hạ Mộng Nhiên không ngờ lại còn có cái thứ ba. Cô ta bị đánh đến choáng váng mặt mày, cả khuôn mặt đều cứng đờ giống như nét mặt vừa mới nói chuyện lúc nãy.

 

 

“Dựa vào việc tôi là chị của cô! Dựa vào việc tất cả những gì tôi có được đều quang minh chính đại! Tôi đã từng cao ngạo tự phụ thế nào đi nữa thì cũng không ngấm ngầm tính toán ủ mưu hãm hại người nhà của mình, thậm chí tơ tưởng đến chồng của chị mình như cô! Hạ Mộng Nhiên, cô có tự trọng không hả?” Hạ Mộc Ngôn vạch trần thẳng tay, không hề nể mặt cô ta chút nào.

 

Đầu tiên, Hạ Mộng Nhiên ngây người, một giây sau liền giận đến mức cả người run rẩy không ngừng. Cô ta không ngờ Hạ Mộc Ngôn lại biết hết tất cả mọi chuyện.

 

Vậy… Hạ Mộc Ngôn đã nhìn thấy hết tất cả những gì mình làm rồi sao?

 

Chị ta cố ý tương kế tựu kế?

 

Cho nên hôm nay chị ta mới có thể đột nhiên đảo ngược tình thế như vậy?

 

Bỗng nhiên Hạ Mộng Nhiên hơi sợ hãi, ôm lấy gò má bị tát đỏ ửng, làm như yếu thế nghẹn ngào nói: “Em, em không hề tơ tưởng gì cả, chỉ là em không quen nhìn thái độ trước kia của chị đối với anh Cẩn Phàm. Em cảm thấy chị phụ lòng anh ấy, có lỗi với anh ấy, cho nên em mới…”

 

Bất chợt không biết Hạ Hoằng Văn đi ra từ lúc nào, hiển nhiên ông đều nghe thấy được những lời hai chị em vừa nói.

 

Hạ Mộc Ngôn thấy ông đi tới thì bình tĩnh đi đến cạnh ông: “Ba, ba tới xử lý đi.”

 

Dứt lời, cô liền rời sân sau không ngoảnh đầu lại.

 

Hạ Mộng Nhiên quay lại trông thấy sắc mặt tối sầm của Hạ Hoằng Văn thì sợ xanh mặt: “Ba…”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi