YÊU MỘT NGƯỜI NỢ MỘT ĐỜI

Chương 1347:

 

Văn Nhạc Tình cong môi cười: “Lần đầu, khi em nhìn thấy Phong Lăng, em cứ tưởng cậu ta là nữ, sau này mới phát hiện không phải. Nhưng nếu cậu ta thật sự là con gái thì chắc sẽ rất xinh đẹp. Thật sự rất đáng tiếc, một cậu trai mà lại có bề ngoài đẹp đến thế, sau này cậu ta làm sao mà cưới được vợ đây? Có lẽ Phong Lăng sẽ rất kén chọn, dù sao muốn tìm người đẹp hơn cậu ta cũng rất khó…”

 

Lệ Nam Hành hừ lạnh: “Sao em phát hiện cậu ta không phải?”

 

Văn Nhạc Tình đảo mắt nhìn anh, vài giây sau mới phản ứng lại ý trong lời của Lệ Nam Hành: “Tất nhiên là không phải, hai ngày trước, Kiều Phỉ tới lấy thuốc cho cậu ta. Anh ấy nói là Phong Lăng mệt mỏi tới mức không có sức để nhấc tay lên nữa, anh ấy buộc phải tới chỗ Phong Lăng thoa thuốc cho cậu ta. Nhưng thuốc này phải thoa ở tay chân, trước ngực và sau lưng. Nếu Phong Lăng thật sự là nữ, sao Kiều Phỉ có thể thoa thuốc cho cậu ta được?”

 

Lệ Nam Hành nhướng mày, dùng đôi mắt lạnh lẽo nhìn Văn Nhạc Tình, hỏi: “Kiều Phỉ?” “Đúng vậy! Ba mẹ Kiều Phỉ là người quen của nhà họ Văn bọn em, em và anh ấy khá thân. Xưa nay, anh ấy nói gì thì là vậy, anh ấy còn nói dáng người Phong Lăng ốm nhách, chẳng giống người đã huấn luyện lâu trong căn cứ gì cả, hèn gì thường ngày Phong Lăng không dám để lộ cho người khác thấy, cậu ta xấu hổ khi để người khác thấy bản thân không có chút cơ bắp nào cả. Anh ta còn hoài nghi Phong Lăng có thể là loại người có thể chất như thế, dù huấn luyện bao nhiêu năm cũng chẳng có được bao nhiêu bắp thịt.” Văn Nhạc Tình vừa nói vừa kề sát vào như là đang nói nhỏ với Lệ Nam Hành: “Kiều Phỉ còn bảo không ngờ loại thể chất gầy ốm như Phong Lăng có thể đánh ngang tay với Lệ lão đại. Ít nhất cậu ta cũng đã chịu đựng được mười hiệp, thân thể nhỏ bé kia có sức bật rất lớn, điều này khiến anh ta vô cùng tò mò về Phong Lăng.”

 

Văn Nhạc Tình còn nói: “Em vừa sờ tay Phong Lăng, thật sự là vừa trắng vừa mịn… Một người đàn ông mà có thể đẹp và trắng tới mức khiến con gái phải ghen tỵ, anh nói có phải ông trời đã cho cậu ta đầu thai nhầm rồi không?”

 

Văn Nhạc Tình còn muốn nói thêm gì đó nhưng cô ấy lại thấy ánh mắt Lệ Nam Hành nhìn ra cửa sổ hồi lâu mà vẫn chưa dời đi.

 

Rõ ràng Phong Lăng đã đi rồi mà, anh ấy còn đang nhìn gì vậy nhỉ?

 

Văn Nhạc Tình không nói thêm gì nữa, chỉ cho rằng anh quá mệt mỏi nên lại bắt anh giơ tay cho cô ấy xoa, tiếp tục bôi dầu thuốc lên cổ tay, xoa tới nắn lui.

 

Vẻ mặt Lệ Nam Hành nghiêm túc, ánh mắt nhìn ra màn đêm ngoài cửa sổ, anh đã không còn thấy bóng người kia trêи sân huấn luyện tối đen nữa.

 

Chẳng lẽ cảm giác của mình có vấn đề? Hay là miếng độn ngực kia quá chân thật?

 

Nếu cậu ta thật sự là đàn ông…

 

Lệ Nam Hành không hề tỏ ra vui vẻ chút nào, thậm chí anh còn hoài nghi mình bất cẩn bị cong rồi…

 

Anh còn nhớ tới dáng vẻ muốn nói nhưng không biểu lộ ra ngoài vừa rồi, vẻ mặt ấm ức nhưng cố chịu đựng rất rõ ràng của cậu ta. Anh cảm thấy ngực mình chua xót.

 

M* kiếp, nếu như cậu ta không phải con gái, nếu anh thật sự cong, có khi nào mấy ông già nhà họ Lệ sẽ thắt cổ tự sát tập thể không?

 

Thứ Hai.

 

Sau khi huấn luyện xong, Kiều Phỉ bảo mọi người quay về thay đồ, lấy cớ hôm nay là sinh nhật của Tam Bàn, tối hôm nay, đội bắn tỉa và đội Một sẽ liên hoan một bữa.

 

Không ngờ Tam Bàn ở trong đội Một trước kia luôn thích chống đối Phong Lăng lại tận dụng cơ hội tổ chức sinh nhật để giúp họ có được ngày nghỉ hiếm hoi. Có một bữa thoải mái thế này, người thuộc hai đội đều rất vui vẻ, vừa xuống khỏi xà đơn là lập tức chạy về chỗ ở, ai cũng sửa soạn cho bản thân trông sáng sủa.

 

Lý do là vì buổi liên hoan hôm nay còn có em gái của Bác sĩ Văn đi chung. Hiếm khi trong căn cứ mới xuất hiện một cô gái, hơn nữa, nghe nói em gái của Bác sĩ Văn còn dẫn theo hai cô gái là thực tập sinh nữa. Có thêm ba cô gái khiến cho cả cái căn cứ chỉ có đàn ông độc thân, thậm chí còn không có cả muỗi cái này hưng phấn khỏi phải nói.

 

Sau khi thay quần áo xong, Tam hỏi một câu: “À, phải rồi, không phải tay của Lệ lão đại bị thương à? Anh ấy có đi chung không?”

 

Kiều Phỉ trả lời: “Tôi vừa gọi điện hỏi rồi, anh ta nói không đi, còn bảo chúng ta cứ vui vẻ, thoải mái chơi bời đi.”

 

A K ở kế bên lập tức hoan hô, sau khi reo hò, anh ta còn không quên giả vờ giả vịt nói: “Lão đại không đi à? Sao vậy được chứ? Không có anh ấy thì chúng ta làm gì có người chủ trì nữa.”

 

Tam hùa theo: “Đúng đó, uống rượu cũng không vui.”

 

Lâm Thành: “Không có ánh mắt lạnh lùng của Lệ lão đại theo dõi, có thể tôi sẽ không kiểm soát được bản thân, ây da…”

 

Lôi Bằng: “Lão đại mà không đến thì tôi sẽ ngứa ngáy hết người. Đến cả người quản tôi cũng không có.”

 

Kiều Phỉ cười mắng, cốc lên đầu mỗi người một cái: “Vờ vịt vừa thôi, không ai quản lý thì mấy cậu còn không vui à?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi