YÊU MỘT NGƯỜI NỢ MỘT ĐỜI

Chương 147:

 

Hạ Mộc Ngôn nghĩ dù gì trước đây cô cũng đã từng lén xem qua không ít phim ảnh. Huống chi mười năm sau là thời đại Internet bùng nổ, những hình ảnh này đều có thể nhìn thấy ở nhiều ứng dụng phần mềm hoặc cách kênh truyền hình nước ngoài.

 

Nhưng khi đối diện với Lục Cẩn Phàm, tay chân cô lại luống cuống, không biết có nên học theo mấy phim ảnh đó không.

 

Dù sao… Mấy kiểu đó có vẻ hơi phóng đãng…

 

Huống chi người đàn ông trong phim ảnh lại quá thua kém Lục Cẩn Phàm, rõ ràng không cùng một đẳng cấp. Đối diện với anh, thật sự Hạ Mộc Ngôn chẳng thể nào ra tay nổi.

 

Lục Cẩn Phàm không nói lời nào, chỉ nhìn cô bí hiểm.

 

Cho đến khi cô quyết định vòng tay ôm cổ anh, dựa theo bản năng hôn xung quanh cằm thì anh mới cúi người xuống dán lên môi cô, trầm giọng nói: “Lúc ở Ngự Viên, khi em lén dọn đồ anh về phòng ngủ chính, anh còn tưởng em định dùng tất cả vốn liếng để dụ dỗ ông xã em ngủ chung, cuối cùng lại thành ra anh suy nghĩ nhiều.”

 

Giọng nói như trêu chọc bên tai cô, trong phút chốc, mặt Hạ Mộc Ngôn trở nên nóng đỏ như bị lửa đốt.

 

Lúc đó cô quá bất ngờ vì được sống lại, nên cô muốn đeo bám lấy anh, muốn anh lập tức thấy cô thật sự muốn sống bên anh.

 

Đúng là cô đã nghĩ đến chuyện quyến rũ anh, nhưng vẫn chưa làm thật lần nào. Suy cho cùng, mỗi lần làm, cô đều bị anh dẫn dắt đến không kiềm chế nổi, nào còn nghĩ đến chuyện chủ động hay không chủ động.

 

“Anh nghĩ nhiều rồi.” Hạ Mộc Ngôn cắn mạnh lên cằm anh một cái.

 

Anh không cảm thấy đau nhưng vẫn rên khẽ một tiếng. Tiếng rên này khiến đầu óc Hạ Mộc Ngôn như suýt nổ tung.

 

Một bàn tay siết lấy eo cô, ấn cô vào trong lòng, tựa như muốn uy hiếp để cô có thể cảm nhận được sự biến hóa không thể nào che giấu được của anh. Hạ Mộc Ngôn không thèm tránh nữa, cô lập tức quấn lên người anh, vùi mặt vào cổ anh, bắt đầu làm theo những hình ảnh đã được xem qua trước đây. Cô thử đưa lưỡi hôn lên yết hầu anh…

 

Dường như lúc cô bị bỏ thuốc cũng đã từng làm như vậy, nhưng lúc ấy đầu óc cô còn mơ hồ. Sau này, lúc nào cô cũng bị anh nghiền ép trên giường, không có hơi sức đâu mà chủ động.

 

Bởi vì động tác này mà cánh tay đặt trên thắt lưng cô bất giác siết chặt hơn. Ngay lúc cô ngước mắt lên quan sát vẻ mặt và phản ứng của Lục Cẩn Phàm thì anh đột nhiên giữ chặt cằm cô, hôn xuống thật mạnh.

 

 

Hạ Mộc Ngôn bị hôn đến sắp nghẹt thở. Vất vả lắm mới được anh thả ra, cô hít thở vài hơi, nằm bất động trên vai anh.

 

“Không tiếp tục nữa à?” Bị cô hôn một nửa rồi thôi, Lục Cẩn Phàm rũ mắt nhìn cô gái nhỏ biếng nhác nằm xụi lơ ở đó.

 

Hạ Mộc Ngôn ngước mắt lên, vẻ mặt thành khẩn, thương lượng: “Nói được làm được, chỉ một lần thôi đấy!”

 

Anh cúi đầu nhìn cô: “Phải xem biểu hiện của em nữa.”

 

“…”

 

Hạ Mộc Ngôn lập tức tiếp tục gặm chiếc cằm của anh. Cô nâng tay lên, vừa gặm vừa hôn, lại vừa cởi áo sơ mi anh ra. Đến khi tay cô chạm vào khuôn ngực hoàn mỹ, nóng như lửa của anh thì cô mới nhịn không được phát ra tiếng rên thỏa mãn vì cảm xúc tuyệt vời nơi bàn tay. Cô ngước mặt lên hôn môi anh.

 

 

Thật ra vốn chẳng cần Hạ Mộc Ngôn chủ động quá lâu, động tác vừa trúc trắc vừa “cố gắng” của Hạ Mộc Ngôn đã khiến Lục Cẩn Phàm sôi sục. Anh bất chợt ôm lấy cô, đi vòng qua sofa, đá văng cửa phòng ngủ, kéo cô lăn ra giường.

 

Quần áo trên người Hạ Mộc Ngôn đã bị cởi ra từ lâu, váy cũng bị vén lên. Cô chỉ kịp phát ra tiếng nức nở thì tay anh đã lần mò vào.

 

Hạ Mộc Ngôn cắn môi không chịu phát ra âm thanh. Anh lại cắn vành tai cô, hơi nóng phả nhẹ lên tai, hôn qua lại hôn lại ở vị trí này. Tai cô từ trắng chuyển sang màu hồng, từ hồng chuyển sang đỏ, tiếng rên rỉ vỡ tan, thoát ra khỏi miệng cô.

 

Hạ Mộc Ngôn vùi mặt ở đầu vai Lục Cẩn Phàm, cảm nhận động tác tay bên dưới của anh.

 

Cô chỉ có thể níu chặt quần áo nửa hở, để Lục kích thích tận xương đánh thẳng vào tâm can.

 

Bất chợt như có luồng sáng trắng xông tới trước mắt khiến trời đất đảo điên, Hạ Mộc Ngôn khựng người, không thể khống chế mà toàn thân run rẩy. Âm thanh vừa tràn lên khóe miệng thì đã bị nụ hôn của anh nuốt mất.

 

Trong lúc cô vẫn còn run rẩy, anh chống người nhìn về phía cô.

 

Hạ Mộc Ngôn không nhịn được cắn lên vành tai anh, giọng nói mềm nhũn, khàn khàn: “Đáng ghét…”

 

Lục Cẩn Phàm hít một hơi nặng nề. Anh có chết trên người cô cũng là một khả năng rất cao.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi