YÊU MỘT NGƯỜI NỢ MỘT ĐỜI

Chương 209:

 

An Thư Ngôn bước về phía Hạ Mộc Ngôn. Cách màn mưa, cô ta khẽ cất giọng: “Bà Lục, tôi rất xin lỗi.”

 

Hạ Mộc Ngôn đứng ở đó, chỉ thấy một mình An Thư Ngôn đang đứng trước mặt. Từ đầu đến cuối cô đều không nhìn thấy bóng dáng Lục Cẩn Phàm đâu.

 

Sắc mặt cô bình tĩnh, tựa như câm lặng đè nén ngọn sóng đang dâng trào. Ánh mắt cô lạnh lùng, ngữ điệu kiềm chế chậm rãi nói: “Cô đã làm gì mà phải xin lỗi tôi?”

 

An Thư Ngôn rũ mắt xuống, nắm cán ô: “Mưa to thế này, hay là chúng ta vào nhà trước rồi nói.”

 

“Đúng vậy, bà chủ, cả người cô bị dính mưa rồi, mau quay về thay quần áo đi!”

 

Người giúp việc đứng phía sau vừa che ô giúp Hạ Mộc Ngôn vừa vươn tay lôi kéo cô.

 

Hạ Mộc Ngôn lặng lẽ nhìn An Thư Ngôn, nhận thấy trong mắt cô ta dường như có chút ý tứ thoáng qua rồi nhanh chóng tan biến. Cô lập tức hiểu ra điều gì đó, liền không nói nữa, mặc cho người giúp việc kéo cô quay vào trong biệt thự.

 

Ông cụ Lục mới được giúp việc che ô đi theo sau mấy bước, thấy các cô đều đi vào cửa, vội vàng sai người giúp việc mở cả hai cánh cửa biệt thự ra để cả Hạ Mộc Ngôn và An Thư Ngôn đều đi vào trong nhanh một chút.

 

Người giúp việc tay chân nhanh nhẹn cầm lấy hai cái chăn thật dầy khoác lên người Hạ Mộc Ngôn. An Thư Ngôn vẫn căng ô nên không bị ướt, bước vào cửa liền cụp ô vào.

 

“Thư Ngôn? Sao lại là cháu? Vậy… Rốt cuộc hôm nay các người đã xảy ra chuyện gì?” Ông cụ Lục nhìn thấy An Thư Ngôn quần áo chỉnh tề, không có vẻ mới bị nhốt trong phòng như lời Lục Thiệu Tắc nói.

 

“Ông Lục, thật xin lỗi, đáng lẽ ra cháu nên đến đây sớm, nhưng vì có người theo dõi nên lúc trước cháu chưa thoát ra được. Vì vậy muộn thế này cháu mới chạy đến đây.” An Thư Ngôn áy náy nói với ông cụ Lục: “Chuyện tối nay cháu sẽ giải thích với mọi người sau. Nhưng bây giờ cháu có thể nói riêng vài lời với Bà Lục không?”

 

Ông cụ Lục nhăn mặt nhíu mày, đảo mắt nhìn khuôn mặt và đầu tóc sũng nước mưa của Hạ Mộc Ngôn.

 

Hạ Mộc Ngôn lãnh đạm nhìn An Thư Ngôn, giọng nói nhuốm vẻ lạnh nhạt: “Cô muốn nói gì?”

 

An Thư Ngôn đi thẳng đến bên cô, dùng ánh mắt ra hiệu cho Hạ Mộc Ngôn đi sang bên cạnh. Hạ Mộc Ngôn không đáp, quay người bước đến gần chiếc bình sứ Thanh Hoa ở tầng một.

 

An Thư Ngôn đứng bên cạnh cô, cất giọng nói nhỏ để chỉ mình Hạ Mộc Ngôn có thể nghe thấy: “Nói thật, đối với tôi mà nói, tối nay thật sự là một cơ hội tốt hiếm có. Tôi thích Lục tổng rất nhiều năm rồi. Từ khi tôi chỉ mới mười mấy tuổi, ba tôi và chú Lục đã hứa hẹn với tôi, sau này nhất định sẽ gả tôi cho anh ấy.”

 

Vì mưa thu quá lạnh, Hạ Mộc Ngôn bị đông cứng đến sắc mặt và màu môi đều tái nhợt, nhưng ánh mắt vẫn vừa lạnh vừa sáng: “Cho nên? Cô An đến đây giờ này, không phải chỉ vì muốn tỏ rõ lập trường này với tôi chứ.”

 

An Thư Ngôn cười nhạt, nụ cười cũng thoáng chút chua xót: “Tôi thích Lục tổng, cũng bởi vì rất thích người đàn ông này, cũng vì quá tôn trọng anh ấy, nên tôi không thể dùng cách này để níu kéo ép buộc.”

 

Hạ Mộc Ngôn không lên tiếng, ngước mặt lên.

 

Thích thì ham muốn chiếm đoạt, còn yêu lại không dám tùy tiện khinh thường.

 

Dường như cho đến giờ phút này, Hạ Mộc Ngôn mới chính thức cảm nhận được An Thư Ngôn nghiêm túc với Lục Cẩn Phàm.

 

Giọng nói An Thư Ngôn nhàn nhạt chậm rãi: “Với kế hoạch ngày hôm nay, tuy tôi luôn cho rằng cách làm của chú Lục có hơi thủ đoạn một chút, nhưng lúc đầu tôi vẫn cam chịu chấp nhận. Chỉ có điều, đến thời điểm quan trọng nhất thì tôi lại bỏ cuộc.”

 

“Vì tránh né người theo dõi mà chú Lục cử đến, tôi đã đưa ly cà phê họ mang đến lúc ấy cho nữ thư ký đi cùng tôi. Trong cà phê có thuốc tương tự như thuốc gây mê, làm người ta hôn mê mười mấy tiếng. Sau khi cô ấy hôn mê, tôi đổi quần áo cho cô ấy. Người mà chú Lục phái đến không quen mặt tôi lắm, nên đã đưa nữ thư ký hôn mê đi vào trong phòng đã chuẩn bị.”

 

Hạ Mộc Ngôn nhìn cô ta một cái: “Lúc đầu cô đã đồng ý kế hoạch này, tại sao còn phải tự chuốc thuốc mình?”

 

An Thư Ngôn khẽ cười: “Chắc chắn cô cũng dễ dàng đoán được nguyên nhân.”

 

Hạ Mộc Ngôn cười lạnh.

 

Đúng vậy.

 

An Thư Ngôn là một người phụ nữ có tâm địa sắc sảo. Nếu muốn mượn cơ hội như vậy ở bên Lục Cẩn Phàm thì nhất định cô ta sẽ lưu lại cho mình một đường lui. Nếu nói cô ta thật sự bị hạ độc thì có thể hợp lý đánh lạc hướng để mình trở nên vô tội.

 

“Thật ra thì, nếu cạnh tranh công bằng, chưa chắc tôi sẽ thua cô. Nếu có thua, thì tôi cũng chỉ thua tình cảm Lục tổng dành cho cô, chứ không phải thua Hạ Mộc Ngôn cô.” An Thư Ngôn cố chấp cười khẽ.

 

Hạ Mộc Ngôn cũng thản nhiên cong môi: “Cô An, từ lúc cô bắt đầu nhận lời phối hợp theo kế hoạch này thì cô cũng đã thua rồi.”

 

Vẻ mặt An Thư ngôn cứng ngắc, tia chật vật trong mắt không tránh được ánh mắt của Hạ Mộc Ngôn.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi