YÊU MỘT NGƯỜI NỢ MỘT ĐỜI

Chương 231:

 

“Tự nhiên hôn em làm gì?” Hạ Mộc Ngôn chỉ sợ bây giờ anh không ngủ là vì còn có ý định nghiền nát cô lần nữa, nên theo bản năng, cô định nhảy ra khỏi lòng anh.

 

Hôm nay mà thêm một lần nữa thì chắc chắn cô sẽ mất mạng!

 

Lần trước đã gần như lấy đi nửa cái mạng cô rồi. Cô cảm thấy cái mạng nhỏ của mình đang bị anh nắm trong lòng bàn tay…

 

Lục Cẩn Phàm không trả lời câu hỏi của cô mà chỉ trầm giọng nói khẽ: “Lúc trước anh nói dẫn em gặp một người. Ngày mai người ấy sẽ đến đây. Em không cần dậy sớm quá, muốn đi ra ngoài thì chờ người đến rồi hẵng đi.”

 

Nói xong rồi cuối cùng anh cũng buông cô ra, đứng dậy đi tắm rửa sạch sẽ.

 

Hạ Mộc Ngôn nằm trên giường cầm điện thoại đọc tin tức một lát. Anh vừa ra ngoài thì cô định ôm máy tính đi vào phòng sách. Nhưng cuối cùng cô lại bị anh vừa ra khỏi phòng tắm bế lên giường.

 

“Anh mau ngủ đi, em đến phòng sách.” Hạ Mộc Ngôn giơ tay như muốn với lấy máy tính sắp trượt từ mép giường xuống thảm.

 

Lục Cẩn Phàm thả cô xuống giường rồi đè lên, hôn một cái lên đôi môi sưng đỏ vì bị anh vần vò cả buổi chiều.

 

“Mệt lắm à?” Anh hôn cô.

 

Hạ Mộc Ngôn gật đầu một cái rất nghiêm túc.

 

Cô thật sự rất mệt mỏi, chỉ còn thiếu nước ôm lấy chân anh cầu xin hảo hán tha mạng.

 

Cô thật sự không thể chống đỡ được với thể lực của người này.

 

Anh cúi xuống hôn lên tai cô, rồi trở người nằm bên cạnh cô, duỗi cánh tay dài ôm cô vào ngực. Giọng anh khàn khàn cùng với hơi thở ấm áp phả vào tai cô: “Ngủ với anh, nhé?”

 

Hạ Mộc Ngôn nghe lời đặt máy tính xuống, không còn kiên trì muốn đến phòng sách nữa. Cô xoay người vùi mặt trong ngực anh, hai cánh tay ôm lấy anh, yên bình nằm trong lòng anh nói: “Được.”

 

***

 

Ngày hôm sau.

 

Lúc Hạ Mộc Ngôn rời giường đã là chín giờ sáng.

 

Sau khi rửa mặt, thay quần áo, cô nhìn thấy chị Trần đang bận rộn chuẩn bị bữa sáng lên bàn ăn. Đã lâu rồi cô không có được cảm giác ấm áp bình yên này.

 

Hạ Mộc Ngôn ăn sáng xong liền đi thẳng đến phòng giao dịch. Cô mới đi ra đến cổng biệt thự, vừa ngẩng đầu lên đã ngạc nhiên nhìn thấy một cô gái trẻ cao gầy tầm một mét bảy đang đứng bên cạnh xe của cô trong Ngự Viên.

 

Theo bản năng Hạ Mộc Ngôn lùi từng bước về phía sau, quay đầu lại hỏi chị Trần đang trong nhà: “Đây là ai? Sao giờ đến người lạ cũng có thể đi vào Ngự Viên?”

 

Chị Trần đi ra, liếc mắt nhìn rồi cười đáp: “Bà Lục, là Ông Lục cho cô ấy vào. Ông Lục nói từ bây giờ để cô ấy đi cùng cô.”

 

“Hả? Đi theo tôi?”

 

Hạ Mộc Ngôn sửng sốt một lát rồi lấy lại tinh thần, đảo mắt nhìn cô gái trẻ tóc ngắn dáng cao gầy đang đứng đó.

 

“Bà Lục, tôi là Phong Lăng, từng có tám năm huấn luyện ở căn cứ XI ở Mỹ. Bắt đầu từ hôm nay, tôi sẽ là vệ sĩ của cô.” Người kia lên tiếng khi thấy gương mặt khiếp sợ hoài nghi của cô. Cô ta nói xong liền đưa tay thuần thục mở cửa xe, ý bảo Hạ Mộc Ngôn lên xe, lại còn đưa tay ra dấu mời.

 

Nhìn qua thì đúng là được huấn luyện chuyên nghiệp.

 

Hạ Mộc Ngôn mờ mịt, chẳng lẽ người lúc trước Lục Cẩn Phàm muốn cô gặp chính là người này? Một nữ vệ sĩ?

 

“Đúng là Lục Cẩn Phàm gọi cô đến à?” Hạ Mộc Ngôn hỏi.

 

Cô mới chỉ thấy vệ sĩ nam, đây là lần đầu tiên nhìn thấy vệ sĩ nữ.

 

Phong Lăng cung kính trả lời nghiêm túc: “Đúng vậy, Bà Lục.”

 

Hạ Mộc Ngôn: “…”

 

Hạ Mộc Ngôn nhìn cô ta thật lâu. Nếu là người Lục Cẩn Phàm bố trí đến thì cô cũng không cần phải đa nghi. Cô định mở cửa bên ghế lái ngồi xuống thì Phong Lăng chợt lên tiếng: “Bà Lục, cô ngồi bên này đi, tôi lái xe chở cô đi.”

 

“Cô lái xe à?”

 

“Vâng. Sau này cô đi ra ngoài, tự đi xe hay ngồi xe khác thì tôi cũng sẽ đi cùng cô. Xe cũng để tôi mở cửa, như vậy mới có thể bảo đảm an toàn của cô.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi