YÊU MỘT NGƯỜI NỢ MỘT ĐỜI

Chương 276:

 

“Cảnh vừa rồi đã đủ đâm nát trái tim cô ấy rồi.

 

Cô ấy cứ ở đây không đi, chẳng lẽ còn chờ chúng ta nói mấy lời an ủi dối trá sao?” Nam Hành đứng bên cạnh, thờ ơ sở chiếc bật lửa màu đồng trong tay.

 

Nói xong anh lại liếc sang Hạ Mộc Ngôn một cái: “Sắc mặt của cô thật sự rất tệ.

 

Ai không biết còn tưởng người vừa bị đẩy ngã dọa dẫm không phải là cô Lăng kia mà chính là cô đấy.” Lục Cẩn Phàm vẫn luôn nhìn khuôn mặt Hạ Mộc Ngôn: “Em vẫn không khỏe à?“.

 

Đúng là anh nhìn ra sắc mặt Hạ Mộc Ngôn vừa rồi rất khác thường.

 

Đáy mắt tràn ngập cảm xúc của cô không thoát được cặp mắt của anh.

 

Hạ Mộc Ngôn cúi đầu lắc lắc, tỏ ý mình không sao, rồi lại quay sang trừng Nam Hành nói chuyện như đang chọc trúng tử huyệt của cô: “Chẳng qua vừa rồi tôi nhìn không lọt mắt thôi.

 

Người có thể đến câu lạc bộ này không sang thì cũng giàu, thoải mái ăn một bữa hải sản nhập bằng đường không về là đã mất đến trăm mấy nghìn, thế mà vừa rồi chẳng ai chịu ra tay cứu người.” Nam Hành thả lỏng tay: “Thương giới chính là nơi bán mạng người để kiểm chác tư lợi.

 

Trong đó toàn là những nhân vật nổi tiếng đấu tranh vẫy vùng mới được tiến vào của quyền quý.

 

Tất cả mọi người đều hiểu rõ người nào không nên đụng tới.

 

Chẳng qua cô gái kia chỉ là tiểu thư của một tập đoàn bị phá sản.

 

Vì bị trả thù mà nhà họ Lăng dần dần sụp đổ, cho nên kẻ thù cũng không ít.

 

Có ai lại vì một cô gái nhỏ nhoi vô dụng như vậy mà đi đắc tội với người ta?”

 

Đôi môi đỏ mọng của Hạ Mộc Ngôn khẽ cong lên, nụ cười rất mờ nhạt: “Các anh thật sự có thể vì mình máu lạnh vô tình mà tìm ra được đủ lý do hợp lý.” Nam Hành nhướng mày cười giễu: “Từ bao giờ Cô Hạ trở thành người ghét kẻ ác như kẻ thù vậy?” Hạ Mộc Ngôn không đáp lại những tâm trạng rõ ràng không vui.

 

Nam Hành chế nhạo quay trở vào: “Con m* nó tôi chưa ăn sinh nhật xong mà đã chạy đến đây xem một màn máu chó này.

 

Chuyện của lão Tần thì để mặc cậu ta xử lý đi.

 

Chẳng phải người ta nói phụ nữ chỉ cần ăn bánh ngọt là tâm trạng sẽ vui lên sao? Đi nào Cô Hạ, về phòng VIP ăn bánh thôi.”

 

Hạ Mộc Ngôn: “…” Thật đúng là vô tâm.

 

Lục Cẩn Phàm không nhìn Nam Hành, rũ mắt nhìn Hạ Mộc Ngôn: “Em muốn về nhà hay muốn ăn bánh?”

 

“Ăn bánh đi.

 

Tuy cô Thời đã về rồi nhưng dù sao người ta cũng đã mua bánh gato đến, không ăn thì phí.” Vì mấy miếng bánh ngọt mà Hạ Mộc Ngôn kéo Lục Cẩn Phàm về phòng VIP.

 

Hôm nay là sinh nhật Nam Hành, việc cắt bánh nến để anh ta làm.

 

Nhưng Nam Hành lại quăng dao nĩa tới trước mặt cô: “Cô muốn ăn thì tự cắt đi.

 

Tôi không có hứng thú với mấy thứ đồ ngọt này.” Thấy Lục Cẩn Phàm cũng không có ý định ăn bánh gato, Hạ Mộc Ngôn quyết định tự tay cắt bánh thành mấy miếng, rồi lại đút ngón tay không may bị dính kem bơ cho vào miệng.

 

Bánh rất ngọt, lại còn là vị anh đào.

 

Thậm chí trong kem bơ còn có chút vị rượu anh đào.

 

***

 

Nam Hành và Lục Cẩn Phàm trò chuyện về mấy mối làm ăn gần đây.

 

Trong lúc đó bồi bàn thi thoảng đi vào tiếp rượu và cả nước trái cây cho Hạ Mộc Ngôn.

 

Buổi tối Hạ Mộc Ngôn chưa ăn cơm, nên cô một mình ăn hết nửa chiếc bánh hai tầng cao mười phần này, còn uống liên tục ba bốn ly nước trái cây.

 

Đến cuối buổi Thời Niệm Ca cũng không quay lại, Tần Tư Đình lại biệt tăm biệt tích.

 

Khi bọn họ định ra khỏi phòng, Hạ Mộc Ngôn cũng đứng lên đi, nhưng sau khi đứng dậy thì cả người cô đều dính vào người Lục Cẩn Phàm.

 

Bước chân cô bồng bềnh, gương mặt hơi ửng hồng, ánh mắt mờ sương, lười biếng tựa vào vai anh.

 

Lục Cẩn Phàm nhận ra tình huống này chính là cô đã say rồi, bèn ôm lấy cô, tránh để cô không may bị ngã.

 

Ánh mắt anh lạnh lùng, cặp mày chau lại, hiển nhiên không ngờ cô vậy mà cũng có thể say.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi