YÊU MỘT NGƯỜI NỢ MỘT ĐỜI

Chương 287:

 

Lục Cẩn Phàm đang nghe điện thoại trong xe, nhìn thấy Hạ Mộc Ngôn có vẻ lén lén lút lút liền ngắt điện thoại, đóng cửa xe đi đến chỗ cô.

 

Hạ Mộc Ngôn đi quá nhanh nên khi đến trước cửa biệt thự thì không biết làm thế nào để nâng bàn tay băng bó lên để mở cửa.

 

Thêm vào đó cô còn cảm giác được Lục Cẩn Phàm đã đến gần, da đầu cô lập tức tê dại.

 

“Làm việc gì trái với lương tâm sao? Đến đâu cũng không dám ngẩng lên?” Giọng Lục Cẩn Phàm vang lên từ đỉnh đầu Hạ Mộc Ngôn.

 

Hạ Mộc Ngôn đang đứng trước mặt anh vội lui một bước đến bên cạnh: “Không có gì đâu, hôm nay em hơi mệt thôi.

 

Sao còn sớm như vậy mà anh đã về rồi? Tối nay không có tiệc xã giao à?” Hạ Mộc Ngôn vừa nói vừa tỉnh bơ dựa bên cạnh cửa.

 

Vừa dứt câu thì chị Trần nghe thấy tiếng đã mở cửa từ bên trong.

 

Cô thấy chỉ vài bước nữa là có thể chạy được vào trong, nhưng đáng tiếc lại không như cô mong muốn.

 

Chồng cô như có năng lực kỳ diệu, có thể nhìn thấu suy nghĩ trong đầu cô.

 

Chẳng cần biết biểu hiện của Hạ Mộc Ngôn tự nhiên thế nào, bình thường ra sao, anh chỉ thong thả ung dung buông hai chữ: “Đứng lại.”

 

Hạ Mộc Ngôn khựng lại ngay tại chỗ.

 

Tiếng đôi giày Ý cao cấp đặt riêng vang lên mạnh mẽ trên mặt đất, dội vào tai Hạ Mộc Ngôn như điềm báo tin xấu.

 

Cô mới điều chỉnh nét mặt để cười ra vẻ mình chẳng có vấn đề gì thì đã cảm nhận được ngón tay lạnh lẽo chỉ trên vai mình.

 

“Đưa tay đây.” Lục Cẩn Phàm bình tĩnh nói.

 

“..” Hạ Mộc Ngôn đứng im nhìn anh, không nhúc nhích.

 

Nét mặt anh dần lạnh đi.

 

Anh nhìn cô chằm chằm một hồi lâu rồi bất chợt cười lạnh một tiếng: “Em nghĩ là mình có thể giấu được bao lâu?” Hạ Mộc Ngôn than thầm một tiếng thật to trong lòng.

 

Cô thật sự không muốn nói cho anh biết chuyện mình sơ suất không cẩn thận mà tự rước họa vào thân.

 

Thật sự là quá mất mặt.

 

Theo bản năng cơ bước lùi một bước vào trong cửa, muốn nhân cơ hội chị Trần đang đứng trước cửa mà định đi vào trước.

 

“Lại đây.” Giọng Lục Cẩn Phàm trở nên nặng nề.

 

Hạ Mộc Ngôn bất đắc dĩ, không thể làm gì hơn là cúi đầu bước đến.

 

Lục Cẩn Phàm rũ mắt nhìn cô.

 

Cô dừng lại một chút, rồi liếc thấy Phong Lăng vẫn còn bên ngoài cửa Ngự Viên.

 

Đoán chừng không thể nào tiếp tục giấu giếm chuyện này, cô đành đưa đôi tay đang giấu sau lưng ra.

 

Lục Cẩn Phàm rũ mắt nhìn lòng bàn tay bị cuốn bằng và mấy ngón tay hơi sưng đỏ thì đã túm cổ tay cô sải bước vào trong nhà.

 

Chị Trần thấy sắc mặt ông chủ lạnh ngắt thì không dám bước đến nói chuyện.

 

Hạ Mộc Ngôn cứ như vậy bị anh kéo thẳng lên lầu đi vào phòng.

 

“Em chỉ bị thương ngoài da thôi.

 

Vì em sợ anh lo lắng nên mới không cho Phong Lăng báo cho anh biết.

 

Mà em cũng đã đến bệnh viện xử lý rồi.

 

Mấy hôm nữa không đụng vào nước là sẽ không sao.

 

Anh đừng…”Hạ Mộc Ngôn biết rõ bây giờ anh trầm tĩnh như thế này chính là bình yên trước cơn bão.

 

Vì vậy cô đành tóm lấy bất kỳ cơ hội nào có thể làm dịu tâm trạng của anh, không ngừng thanh minh.

 

Lục Cẩn Phàm không đáp lại, đẩy cửa phòng ngủ kéo cô vào: “Đi vào trong! Bây giờ tâm trạng anh đang rất xấu, đừng để anh phải nói lại lần thứ hai.” Hạ Mộc Ngôn có trăm nghìn lời nói thì cũng bị đầu lưỡi ngăn lại, cô đành bước vào phòng ngủ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi