YÊU MỘT NGƯỜI NỢ MỘT ĐỜI

Tất cả đều quá không hợp lý! Tất cả đều xoay vần trong lòng bàn tay của Hạ Mộc Ngôn! Chuyện này không hợp lý!

 

***

 

Sau khi Hạ Mộc Ngôn đi vào bên trong đã sớm khôi phục sự bình yên vốn có bởi vì bộ dạng làm bộ làm tịch của Thẩm Hách Như.

 

“Mộng Nhiên đi thật rồi sao?” Thấy Hạ Mộc Ngôn trở vào một mình, Thẩm Hách Như nhíu mày hỏi.

 

Hạ Mộc Ngôn thờ ơ liếc bà ta: “Dì Thẩm, tôi đúng là không hiểu được loại người như dì.

 

Lúc trước vì để được sống yên ổn tại nhà họ Hạ, dì nói cắt đứt quan hệ là đoạn tuyệt với con mình ngay.

 

Dì lạnh lùng vô tình đến mức ấy mà bây giờ lại đi quan tâm đứa con ghẻ của mình như vậy à?”

 

“Ngôn Ngôn, con nói gì vậy.

 

Tuy rằng vừa rồi dì có hơi cao giọng nhưng cũng chẳng phải vì muốn tốt cho hai chị em các con sao?” Thẩm Hách Như vừa cười, vừa vén tóc trên gò má ra sau tai, giả vờ làm vợ tốt mẹ hiền: “Chuyện năm đó con còn nhắc lại làm gì.

 

Mấy năm qua chỉ có con và Mộng Nhiên ở lại bên cạnh dị, thân sơ thế nào dì cũng biết rõ mà.” Hạ Mộc Ngôn cười nhưng nụ cười không chạm đến đáy mắt.

 

Cô nhìn về phía Hạ Hoằng Văn, bây giờ vẻ mặt ông vẫn còn rất khó coi: “Ba nói chuyện với con một chút nhé?”

 

Từ lúc Hạ Mộc Ngôn vừa bước vào nhà, Hạ Hoằng Văn đã biết chắc chắn hôm nay cô về là có chuyện muốn nói.

 

Ông bảo: “Đến phòng sách chờ ba.”

 

“Con bé này, còn bí mật gì chứ.

 

Dì đã gả vào nhà họ Hạ nhiều năm rồi, đâu phải người ngoài, có gì là không thể nói trước mặt dì đây?” Thẩm Hách Như cố nén nhẫn nhịn, tuy nhiên giọng điệu vẫn có chút kỳ quái.

 

Hạ Mộc Ngôn đang định lên lầu, nhưng khi đi ngang qua Thẩm Hách Như thì cô như vô ý ngừng bước, hạ thấp giọng nói chỉ có bà ta nghe được: “Dì Thẩm, tôi còn chưa tính với dì món nợ năm đó mà Thịnh Dịch Hàn nợ tối.

 

Dì đừng tưởng rằng lúc trước di cắt đứt quan hệ mẹ con là có thể bảo vệ được anh ta.

 

Dì ở nhà họ Hạ ẩn nhẫn nhiều năm như vậy chắc cũng mệt lắm nhỉ?” Vẻ mặt Thẩm Hách Như cứng đờ, bà ta liếc mắt nhìn về phía cô.

 

Hạ Mộc Ngôn khẽ mỉm cười với bà ta: “Tôi khuyên dì sau này ở nhà họ Hạ đừng tiếp tục đeo mặt nạ mà sống nữa, mệt mỏi lắm.” Dứt lời, cô không đợi Thẩm Hách Như phản ứng mà đã đi thẳng lên lầu.

 

Vào phòng chưa bao lâu, Hạ Hoằng Văn đã bước vào: “Đột nhiên con gấp gáp trở về như vậy là có gì muốn nói?”

 

“Ba, dì Thẩm đã gả cho ba rất nhiều năm.

 

Con biết trước đây con không hiểu chuyện, lúc ở nhà cũng không cho dì ta sắc mặt tốt, nhưng con chưa từng gây khó dễ hay nhắm vào dì ta.

 

Chuyện này chắc ba cũng rõ.” Hạ Mộc Ngôn mở miệng, chậm rãi nói.

 

Hạ Hoằng Văn gật đầu: “Ừ.”

 

“Khoảng thời gian trước, con mang vài viên thuốc thực phẩm chức năng mà bà ta mua từ nước ngoài về, đưa cho chuyên gia phân tích thành phần thuốc.” Dứt lời, Hạ Mộc Ngôn cầm một xấp giấy từ trong túi ra, đặt lên bàn: “Đây là kết quả kiểm tra, ba xem thử đi.” Hạ Hoằng Văn bước đến cạnh bàn, đeo mắt kính vào, đọc kỹ báo cáo phân tích thành phần thuốc.

 

Sau khi xem xong, Hạ Hoằng Văn không nổi giận đùng đùng như Hạ Mộc Ngôn nghĩ.

 

Ông nheo mắt đứng đó im lặng một lát, rồi nói: “Trước tiên, con đừng để chuyển này lộ ra ngoài.

 

Con là con gái ba, ba vô cùng tin tưởng con.

 

Nhưng chuyện này không thể kết luận dễ dàng như vậy, ba cần phải xác nhận trước khi xử lý chuyện này.”

 

Hạ Mộc Ngôn vừa định nói tiếp, nhưng đột nhiên khựng lại.

 

Cô đảo mắt nhìn về cánh cửa phía sau.

 

Ngoài cửa có một bóng người trốn ở đó, dường như sợ bị phát hiện nên đứng im như tượng, chỉ lộ ra cái bóng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi