YÊU MỘT NGƯỜI NỢ MỘT ĐỜI

Chương 421:

 

“Tôi là hiệu trưởng danh dự, đáng lý lần đầu tiên gặp mặt, tối nên khích lệ mọi người mới đúng.

 

Nhưng tôi cũng đã nói, chắc hẳn các bạn nghe chán những lời phát biểu chính thức.” Lục Cẩn Phàm bỗng chuyển hướng để tài, nụ cười hờ hững đó dần biến mất: “Nơi này là căn cứ trù bị nhân tài cho ngành thương nghiệp quốc gia.

 

Người nào cũng có ước mơ, nhưng để đạt được ước mơ đứng trên đỉnh cao danh vọng, trước khi vào đây, ai mà chẳng cực khổ vượt lửa bằng sông, hàng chiếm được một tờ thông báo trúng tuyển.”

 

“Các bạn cho rằng vào được Đại học T rồi thì sẽ có các công ty nổi tiếng tranh nhau mời chào sao? Các bạn cho rằng có thể thuận lợi thừa kế một công ty kinh doanh của gia đình à?” Lục Cẩn Phàm cười: “Các bạn sai rồi, vào đến đây, các bạn lại càng phải bỏ ra công sức gấp mười lần, vì bây giờ cuộc hành trình mới chính thức bắt đầu.” Dưới sân khấu, tiếng cười của các nữ sinh nhỏ dần, ánh sáng trong đôi mắt các nam sinh cũng biến đổi.

 

“Các bạn cho rằng sau khi tốt nghiệp thì có thể giương cánh bay cao sao?” Anh cười: “Ở trong cái lò tôi luyện giết người không thấy máu như thương trường, mấy ai có thể trụ được, một trăm người cũng chỉ có một người sống sót mà thôi.”

 

Dưới sân khấu im phăng phắc.

 

“Ở chỗ này, các bạn có thể làm gì? Trừ học tập kỹ năng nền tảng ra, còn phải rèn luyện tinh thần.

 

Trong thời gian học tập ngắn ngủi đó, nhất định sẽ có vài người bỏ cuộc.

 

Nếu không muốn làm kẻ thua cuộc, các bạn phải bắt đầu cố gắng ngay từ bây giờ, dù sao vẫn còn tốt hơn so với bị đuổi thẳng.

 

Ít nhất các bạn còn có thể bắt được một cơ hội cuối cùng.” Đây là một loại khích tương đả kích.

 

Các sinh viên đã thi vào Đại học T đều tự cho mình tài giỏi, vô cùng kiêu ngạo.

 

Có rất nhiều sinh viên khoa Thương mại mắt cao hơn đầu, ngông cuồng tự cao tự đại.

 

Kiểu khích lệ bằng cách đả kích này mới khiến bọn họ nghe lọt tai, và cũng là phương pháp hiệu quả nhất.

 

Lúc mới bắt đầu, lãnh đạo trường nghe anh nói mà hết hồn hết vía, cho rằng Tổng Giám đốc Lục cố ý đến đây phá.

 

Nhưng khi nghe đến câu cuối cùng, bọn họ lại thấy bội phục anh, vẻ mặt ai nấy đều tươi cười hớn hở.

 

Dưới sân khấu im ắng, chỉ có Hạ Mộc Ngôn mỉm cười.

 

Không ngờ Lục Cẩn Phàm lại kiên nhẫn giảng giải những lời này với một đám sinh viên, thật sự khiến cô nhìn thấy được mặt khác của anh.

 

Cô không cười ra tiếng, cũng không phải rất đột ngột, nhưng đột nhiên ánh mắt Lục Cẩn Phàm dừng lại trên mặt cô.

 

Nụ cười hờ hững trên môi anh không hề giảm bớt, màu sắc đôi mắt cũng trở nên sâu xa hơn.

 

Anh dừng một lát, khẽ mỉm cười, nhắm ngay micro, nói rõ ràng từng câu từng chữ: “Bạn nữ sinh ngồi hàng thứ ba, bên phải cách Giáo sư Lâm năm chỗ ngồi, cô có thể nói cho tôi biết cô cười gì không?” Hạ Mộc Ngôn: “…” Cả nhà thể dục chìm vào im lặng.

 

Lục Cẩn Phàm chỉ tọa độ chính xác, khiến mấy nghìn sinh viên đồng loạt dồn ánh mắt về dãy thứ ba, tìm kiếm người cách Giáo sư Lâm năm chỗ ngồi.

 

Những người ngồi hàng sau không thấy rõ, nhưng vì ánh đèn quả tối mà cả những người ngồi hàng trước quay đầu lại cũng không thấy luôn.

 

Chỉ có vài người ngồi gần Hạ Mộc Ngôn nhất mới nhìn chằm chằm vào chính xác gương mặt của cô.

 

Mọi âm thanh đều chìm vào tĩnh lặng, Hạ Mộc Ngôn nhìn anh đứng trên sân khấu đang nở nụ cười.

 

Anh cười, còn cô thì âm thầm nghiến răng nghiến lợi.

 

Anh cố ý! Cổ! Ý! Mà!

 

Quả thật cách nói chuyện của anh không hề trịnh trọng chính thức.

 

Ban đầu là đả kích, sau đó là cổ vũ khuyến khích, thật sự là một màn phát biểu vô cùng đặc sắc.

 

Lục Cẩn Phàm buông micro ra, xoay người bước xuống sân khấu.

 

Tuy rằng rất nhiều sinh viên hi vọng anh nói tiếp, nhưng lãnh đạo trường đã bước lên, tiếp tục phát biểu những lời khách sáo chính quy.

 

Khoảng nửa tiếng sau, buổi họp mặt cuối cùng cũng kết thúc.

 

Sinh viên rối rít ùa ra khỏi nhà thể dục, Hạ Mộc Ngôn cũng định bước ra cùng mọi người, nhưng Lăng Phi Phi quay đầu lại, liếc thấy Lục Cẩn Phàm và lãnh đạo trường đứng sau màn sân khấu trò chuyện, biết anh chưa đi, cô ta lặng lẽ Xoay người trở lại.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi