YÊU MỘT NGƯỜI NỢ MỘT ĐỜI

Chương 547:

 

Vừa chạm mắt với Nam Hành và Phong Lăng, Hạ Mộc Ngôn vẫn còn hơi ngái ngủ, mờ mịt, mất vài giây cô mới ngồi dậy, suýt nữa thì quên mất bên cạnh còn có một người bị thương tạm thời không thể cử động lung tung. Lúc nhận ra cánh tay mình đang đè lên cánh tay của Lục Cẩn Phàm, cô vội vàng rụt tay lại, ngước mắt nhìn ra cửa, sau đó lại nhìn người đàn ông vẫn giữ vẻ bình tĩnh từ khi tỉnh dậy.

 

Còn cô thì như bị bắt gian tại giường vậy…

 

Nằm viện cũng không yên, rõ ràng có thể ngủ một mình, nhưng lại chạy đến phòng bệnh của chồng mà ngủ, thật sự là quá xấu hổ.

 

Thấy bọn họ đã tỉnh, Nam Hành mỉm cười, dứt khoát đẩy cửa đi vào, còn Phong Lăng thì vẫn do dự đứng ngoài cửa. Sau đó cô cầm điện thoại quay người đi ra ngoài.

 

“Sáu giờ cô đã đến đây rồi à?” Nam Hành nhìn Hạ Mộc Ngôn.

 

“Ừm, tối qua tôi ngủ không ngon lắm, tỉnh dậy rất sớm nên sáu giờ đã đến đây rồi.” Hạ Mộc Ngôn đang chuẩn bị xuống giường thì lại bị người đàn ông trên giường giữ chặt tay lại.

 

“Không cần phải để ý đến cậu ta, em cứ ngủ đi.” Giọng điệu của Lục Cẩn Phàm thản nhiên hờ hững.

 

Hạ Mộc Ngôn: “…” Cô đang chuẩn bị xuống giường thì lập tức rụt chân lại.

 

Ổ chăn của Lục Cẩn Phàm ấm áp thế này, đương nhiên cô không nỡ chui ra. Mặc dù Nam Hành không nhiều lời, nhưng ánh mắt khi đến gần giường bệnh rõ ràng là đang lên án hai người bọn họ khoe tình cảm lộ liễu ở đây.

 

Cân nhắc giữa mất mặt và dày mặt, cuối cùng Hạ Mộc Ngôn vẫn thỏa hiệp với Lục Cẩn Phàm trong chăn, cứ thế ngồi trên giường của anh không bước xuống.

 

Hạ Mộc Ngôn kéo chăn đắp lên người, sau đó tỏ ra bình tĩnh nhìn Nam Hành một tay cầm ly nước, tay kia đang lấy điện thoại di động ra, vẻ mặt trầm lặng, cực kỳ khó chịu nhìn hai người bọn họ.

 

Giờ phút này, Hạ Mộc Ngôn cảm nhận sâu sắc được rằng mình rải thức ăn chó lung tung như vậy đúng là cũng trơ trẽn, thế nên cô lại chui vào chăn, cố hết sức dời sự chú ý của Nam Hành tập trung vào Lục Cẩn Phàm.

 

“M* nó, tôi chỉ tới thăm người bị thương một chút thôi mà!”

 

Nam Hành cầm ly xoay người đi rót nước, sau khi khó chịu uống xong nửa ly nước, anh ta đưa mắt nhìn lại thì thấy Hạ Mộc Ngôn đã sắp chui vào lòng Lục Cẩn Phàm.

 

Nam Hành: “…”

 

Lúc này không phải Hạ Mộc Ngôn muốn nằm xuống, mà là Lục Cẩn Phàm trông thấy hai cúc áo đồng phục bệnh nhân của cô mở bung trong lúc ngủ, để lộ hơn nửa xương quai xanh và da thịt, nên đã ra hiệu cho cô ngoan ngoãn nằm xuống đắp chăn lại.

 

Sau khi nằm xuống lần nữa, Hạ Mộc Ngôn kiên quyết quay mặt đi chỗ khác, cố gắng không nhìn vẻ mặt của Nam Hành. Nhưng Lục Cẩn Phàm lại vô cùng kiên định nắm chặt lấy tay cô, không hề có ý định buông ra.

 

Mặc dù tay của hai người đều ở dưới chăn, nhưng nhìn chỗ nhô lên ngoài chăn cũng biết chuyện gì đang xảy ra.

 

Hạ Mộc Ngôn ngẩng đầu dùng khẩu hình nói với anh: “Anh buông tay ra trước đi.”

 

Lục Cẩn Phàm thoáng nhìn vào đôi mắt trong veo và gương mặt hơi gượng gạo vì xấu hổ ngại ngùng của cô, khóe môi nhếch lên một đường cong đẹp mắt, cũng trả lời bằng khẩu hình: “Không buông.”

 

Hạ Mộc Ngôn: “…” Vì ngại thương thế trên người anh, nên hiện tại cô không dám quá dùng sức giãy tay mình ra khỏi tay anh hoặc đẩy anh ra.

 

Lúc này Nam Hành chợt liếc ra ngoài phòng bệnh, chẳng biết Phong Lăng đã đi đâu, sắc mặt anh ta còn tệ hơn.

 

Cho đến khi nghe thấy tiếng ly nước bị dộng mạnh xuống, động tác lôi kéo trong chăn của hai người mới dừng lại, cả hai đồng loạt nhìn về phía Nam Hành.

 

Nam Hành cố nén cơn kích động muốn đập thẳng ly nước vào mặt Lục Cẩn Phàm, lạnh nhạt nói: “Hai người chú ý một chút, để đứa bé có thể ổn định ở lại trong bụng cô ấy, ba tháng đầu thai kỳ cậu vẫn nên ngoan ngoãn ăn chay như hòa thượng, ba tháng cuối cũng cố mà kiềm chế đi.”

 

“Tôi chỉ sang đây thăm anh ấy một lát rồi tiện thể ngủ một giấc thôi.” Hạ Mộc Ngôn giải thích.

 

“Ừ, tôi sẽ kiềm chế.” Lục Cẩn Phàm thản nhiên đáp.

 

Kiềm chế?

 

Hạ Mộc Ngôn im lặng.

 

… Kiềm chế cái đầu anh chứ kiềm chế cái gì?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi