YÊU MỘT NGƯỜI NỢ MỘT ĐỜI

Chương 636:

 

Có lẽ ôm một chút sẽ khiến anh rung động, ôm một chút anh sẽ quay về, sẽ không như vậy nữa.

 

Vậy mà cô còn chưa bước đến gần thì dường như Lục Cẩn Phàm đã đoán ra ý định của cô, không nói thêm một từ, lúc tay cô sắp chạm vào người thì anh quay người đi thẳng vào phòng sách không ngoái đầu lại.

 

Ánh đèn vàng duy nhất trong phòng khách kéo dài chiếc bóng của cô ngả xuống mặt đất.

 

Hạ Mộc Ngôn lại nhìn cánh cửa phòng sách đóng lại, đứng nguyên một chỗ, rồi cũng dần dần cảm nhận được bụng đang đau âm ỉ.

 

Đúng là Lục Cẩn Phàm hiểu cô rất rõ. Con người cô tai họa đại nạn sóng to gió lớn thế nào cũng có thể chịu đựng được, cũng có thể sống sót. Thế nhưng hết lần này đến lần khác, chỉ cần ốm sốt vặt vãnh, hay đơn giản là bị nhiễm lạnh một chút trong kỳ kinh thì cũng có thể khiến cô khốn khổ.

 

Bát mì vừa rồi vừa nguội lại vừa trương dính, đúng là không nên ăn.

 

Cô đưa tay lên ôm bụng, đứng một lát thì không chịu nổi, quay lại ngồi xuống sofa. Cô ngồi cuộn tròn trên sofa, tay ôm chặt bụng, càng lúc càng cảm thấy đau. Cửa phòng sách vẫn đóng im lìm, không có bất kỳ động tĩnh gì.

 

Phòng khách yên tĩnh cũng khiến người ta cảm thấy thoáng cô quạnh.

 

Hạ Mộc Ngôn vừa chịu đựng cơn đau bụng vừa ngước lên, nước mắt bị cô ép trở lại khiến cho tầm nhìn trở nên mờ mịt. Cô nhìn ánh đèn dưới sàn, khó chịu co quắp trên sofa.

 

Đau quá, nhưng đúng là tự làm tự chịu. Mới vừa rồi khi ăn đồ ăn lạnh, cô không biết có phải mình đánh mất lý trí mà tự hành hạ bản thân hay không.

 

Cô không hề nghĩ xem anh có đau lòng hay không.

 

Thực tế đúng là anh không có ý định quan tâm đến cô.

 

Tự anh chiều chuộng biến cô thành cô công chúa nhỏ nhõng nhẽo, rồi cuối cùng anh lại nhẫn tâm đẩy cô về ngục tù lạnh như băng, chẳng thèm quan tâm tới.

 

Sau khi sẩy thai nửa năm thì không nên ăn lạnh, dạ dày và bụng không chịu nổi kíƈɦ ŧɦíƈɦ, Hạ Mộc Ngôn ôm bụng theo từng cơn đau, vùi mặt vào lưng ghế sofa, chờ đợi sự hành hạ này nhanh tới nhanh đi.

 

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, cơ thể co quắp của Hạ Mộc Ngôn trên sofa dần dần thả lỏng. Tay cô vẫn ôm bụng, cứ vô thức nằm như vậy vừa chịu đau vừa cố ngủ thiếp đi.

 

Cô cảm thấy mình ngủ rất say, nhưng lại liên tục nằm mơ.

 

Cho đến khi Hạ Mộc Ngôn xoay người, cảm giác trên người có sức nặng của tấm chăn thì mới mở bừng mắt ra. Cô cúi xuống nhìn chiếc chăn đắp trên người mình, thì mới phát hiện mình đang nằm trên giường phòng ngủ.

 

Đêm qua chẳng phải cô bị đau bụng, ngồi im trên sofa không dám cựa quậy sao, không biết cơn đau dứt lúc nào rồi ngủ thiếp luôn trên ghế.

 

Sao lại chạy về giường rồi?

 

Hạ Mộc Ngôn ngồi dậy, cúi xuống thấy mình vẫn mặc bộ quần áo tối qua.

 

Lục Cẩn Phàm bế cô vào đây sao?

 

Mới vừa có ý nghĩ này, trái tim Hạ Mộc Ngôn đã đập mạnh. Cô vội vã vén chăn đứng dậy ra khỏi phòng ngủ.

 

Thế nhưng cô vừa đi ra khỏi phòng thì đã nhìn thấy một người phụ nữ xa lạ đang dọn dẹp căn hộ ở Quốc tế Oran. Bà vừa liếc sang thấy Hạ Mộc Ngôn còn ngái ngủ thì lễ phép cười với cô: “Cô tỉnh rồi sao?”

 

Hạ Mộc Ngôn thấy có người ra vào dọn dẹp căn hộ thì cũng không có gì lạ, cô cũng khách sáo cười lại với dì giúp việc, rồi lại đảo mắt nhìn về phía phòng sách hỏi: “Ông Lục còn trong đó không?”

 

“Ông Lục đi từ lúc hơn sáu giờ rồi.” Dì giúp việc dùng khăn lau sạch sẽ bàn trà rồi nói: “Sáu giờ tôi đến thì thấy cô đang nằm ngủ trên sofa, không có cả chăn để đắp, nên tôi dìu cô vào phòng ngủ. Ông Lục đi rất sớm, bây giờ hẳn là đã ở công ty rồi.”

 

Ngọn lửa nhỏ mới được nhen nhóm trong lòng Hạ Mộc Ngôn đã bị hắt một chậu nước lạnh, bị dập tắt trong nháy mắt.

 

“Dì đỡ tôi vào phòng ngủ sao?” Hạ Mộc Ngôn nhìn chăm chăm dì giúp việc.

 

Bà vẫn ra sức lau bàn trà và mấy chiếc bàn hình trụ ở xung quanh, không nhìn Hạ Mộc Ngôn, chăm chỉ lau chùi rồi trả lời: “Đúng vậy. Vào mùa xuân, trong phòng vẫn còn lạnh, tôi thấy cô ngủ như vậy rất dễ bị cảm, nên mới dìu cô vào phòng.”

 

Hạ Mộc Ngôn không đáp lại, xoay người đi vào phòng sách. Cô đẩy cửa bước vào, nhìn thấy tài liệu sách vở và máy tính đã được dì giúp việc dọn dẹp ngăn nắp, không còn chút dấu vết Lục Cẩn Phàm bận rộn ngồi làm việc từ đêm qua, như thể từ đêm qua đến giờ, chỉ có một mình cô ở đây, sự tồn tại của người khác đều hoàn toàn biến mất.

 

Dì giúp việc dọn dẹp quá nhanh gọn, trong phòng phảng phất mùi nước lau chùi thanh mát tao nhã nhàn nhạt, nhưng không còn một chút gì của Lục Cẩn Phàm.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi