YÊU MỘT NGƯỜI NỢ MỘT ĐỜI

Chương 656:

 

Lúc Lục Cẩn Phàm còn dịu dàng với cô, thể lực của anh đã đủ giày vò cô đến không xuống giường nổi. Nếu như anh giở trò trong tình huống này, không biết cô sẽ còn trở nên như thế nào nữa.

 

“Tôi tự tắm!” Cô che quần áo.

 

Anh lùi lại, lách qua khỏi vũng nước đọng trên đất, bước ra khỏi phòng tắm một lần nữa. Anh chỉ ném lại một câu lãnh đạm: “Mười lăm phút, nếu cô không ra thì tôi vào.”

 

Hạ Mộc Ngôn nhìn bóng lưng anh, lại nhìn bồn tắm bên cạnh.

 

Ép cô tắm nước nóng, nhưng lại chỉ cho cô mười lăm phút?

 

Hạ Mộc Ngôn xoay người đóng cửa phòng tắm, sau đó mới cởϊ qυầи áo dinh dính ướt nhẹp xuống. Thời gian chỉ có mười lăm phút, không đủ để cô ngâm bồn tắm, cho nên cô quyết định cầm vòi sen bị Lục Cẩn Phàm ném qua một bên lúc nãy, vặn mở nước nóng tắm rửa.

 

Hạ Mộc Ngôn tắm từ đầu đến chân một lần. Không biết đã qua bao lâu, có lẽ cũng sắp mười lăm phút, cô tắt nước, mặc áo choàng tắm rồi mới bước ra khỏi phòng.

 

Dù sao trước đây Hạ Mộc Ngôn cũng từng ở tại Quốc tế Oran, cho nên trong phòng ngủ còn treo không ít quần áo của cô. Hạ Mộc Ngôn đang định chuẩn bị vào phòng ngủ thay đồ, đột nhiên nghe thấy tiếng Lục Cẩn Phàm ném hai hộp thuốc lên bàn trà: “Trước khi ngủ thì uống thuốc hạ sốt. Vết thương dưới chân không nghiêm trọng lắm, bôi chút thuốc là được, đừng để thương tích nặng hơn.”

 

Hạ Mộc Ngôn dời mắt nhìn thuốc anh đặt trên bàn.

 

Cô chỉ hơi cảm mạo, sốt không nặng lắm, chẳng lẽ vừa rồi anh sờ thấy nhiệt độ khác với ngày thường trên người cô sao?

 

Lục Cẩn Phàm rất quen thuộc với thân thể cô, cho dù chỉ là một chút khác thường nhưng anh vẫn nhận ra. Tuy nhiên bây giờ cô lại hoàn toàn không quen, thậm chí cảm thấy xa lạ với anh.

 

Hạ Mộc Ngôn không lên tiếng, bước vào phòng ngủ thay đồ. Sau khi thay xong thì lại bước ra, nhưng cô đã không thấy Lục Cẩn Phàm đâu nữa.

 

Hạ Mộc Ngôn còn nghĩ rằng trong tích tắc vừa rồi lương tâm anh trỗi dậy, hoặc là đã khôi phục lại sự dịu dàng lúc trước, nên mới dặn dò cô tắm rửa ăn cơm uống thuốc.

 

Nhưng hóa ra sau khi dặn dò xong, anh không ở lại mà bỏ đi.

 

Chung cư rộng lớn, các gian phòng đều vô cùng trống trải, yên tĩnh. Hạ Mộc Ngôn bước tới gần ghế sofa ngồi xuống, cầm hộp thuốc lên mở ra, lấy một viên thuốc hạ sốt bỏ vào miệng.

 

Hạ Mộc Ngôn đảo mắt nhìn thuốc để trên sofa. Những thứ thuốc này không giống như thuốc ở trong hộp y tế mà giống như mới vừa mua. Cô nhìn hồi lâu rồi mới cầm lên xem.

 

Vừa rồi Lục Cẩn Phàm đi mua thuốc là vì vết thương bị mảnh vỡ cắt trên chân cô sao?

 

Hạ Mộc Ngôn nheo mắt, rõ ràng anh muốn đẩy cô ra, nhưng dường như lại vẫn muốn khống chế chuyện lớn chuyện nhỏ của cô. Rốt cuộc là anh có ý gì?

 

Hạ Mộc Ngôn bỏ thuốc xuống, tính ra Lục Cẩn Phàm vừa mới đi khỏi đây mấy phút. Thang máy đi từ lầu mười tám xuống phải mất ít nhất hai phút, cô do dự đứng dậy bước tới cửa sổ sát sàn, đẩy cửa ra, bước ra ban công, nhìn xuống phía dưới.

 

Chiếc Ghost màu đen đỗ ngay bên dưới, đèn xe bật sáng, chứng tỏ anh đã lên xe, nhưng lại không lái xe đi.

 

Hạ Mộc Ngôn nhìn chằm chằm chiếc xe bên dưới, đứng ở ban công quan sát mười mấy phút đồng hồ, đúng là chiếc xe không hề bỏ đi.

 

Chẳng lẽ anh sợ cô lại leo ra ban công tự tử lần nữa?

 

Nếu như hiện giờ cô thật sự leo ra ban công đứng ở vị trí nguy hiểm, anh có lên đây nữa không?

 

Bàn tay Hạ Mộc Ngôn phủ nhẹ lên tay vịn ban công, cười nhạo suy nghĩ nực cười và đáng xấu hổ của mình.

 

Cuộc sống tươi đẹp như vậy, thế giới rộng lớn như vậy, nếu tình cảm có vấn đề thì phải nghĩ cách giải quyết, thế nào rồi cũng sẽ có một con đường để đi. Chẳng qua bây giờ cô tạm thời chưa tìm được lối ra mà thôi, cô sẽ không nghĩ quẩn, càng sẽ không trở nên cực đoan hèn yếu như vậy.

 

Hạ Mộc Ngôn rời khỏi ban công, đóng cửa lại, ngồi trở về sofa, vừa cầm thuốc thoa vết thương trên bàn chân, vừa nhìn điện thoại di động của mình. Sau khi bôi xong, cô cầm điện thoại gửi tin nhắn cho Lục Cẩn Phàm.

 

“Ngủ rồi, ngủ ngon.”

 

Sau khi gửi xong, Hạ Mộc Ngôn đợi một lát, đến lúc thuốc dưới chân đã khô, cô mới đứng lên đi về phía ban công.

 

Lúc cô nhìn xuống phía dưới, chiếc xe đã đi mất.

 

Hạ Mộc Ngôn nâng mắt nhìn đoàn xe như mắc cửi trên con phố dài phía xa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi