YÊU MỘT NGƯỜI NỢ MỘT ĐỜI

Chương 685:

 

“Tôi còn tưởng là anh sẽ sai người nào tới xem tôi có leo lên nằm sấp trên ban công hay chạy lên sân thượng tự sát hay không chứ!” Hạ Mộc Ngôn quay vào phòng tắm lấy khăn mặt, vừa lau tóc vừa bước ra, rồi dựa cửa lạnh nhạt nhìn gương mặt lạnh lùng của anh: “Không ngờ anh đích thân tới.”

 

Lục Cẩn Phàm nhìn cô, nói: “Cô đâu phải là loại người không có lý trí? Trút giận rồi thì cũng nên tỉnh táo lại, không nên làm những việc sai trái khiến người khác phải hao tâm tổn trí vì cô.”

 

Hạ Mộc Ngôn chớp mắt loại bỏ hơi nước trong mắt để nhìn anh rõ ràng hơn.

 

“Lục Cẩn Phàm, trong mắt anh, tôi là một người rất kiên cường sao? Thế nên mới hết lần này tới lần khác chịu đựng nổi những hành động gây thương tổn và đả kích của anh?”

 

“Ít ra cô cũng không mềm yếu.”

 

Hạ Mộc Ngôn cụp mắt xuống, giọng thản nhiên, như không có cảm xúc: “Anh còn có điều gì muốn nói với tôi không?”

 

Lục Cẩn Phàm không đáp.

 

“Có lẽ anh đã chờ đợi cái giây phút này từ lâu lắm rồi, giây phút mà tôi rốt cuộc cũng đành lòng từ bỏ? Và cũng từ lâu rồi, anh đã không còn lời nào để nói với tôi nữa, đúng không?”

 

Giọng của anh vẫn bình thản đến mức không đoán được cảm xúc gì: “Đúng.”

 

Hạ Mộc Ngôn mỉm cười: “Nào có không ly hôn, nào có ‘không sinh ly, chỉ có tử biệt’, hóa ra tất cả chỉ là tôi tự nghĩ quá nhiều mà thôi.”

 

“Chuyện này cho tới bây giờ, rốt cuộc đã là tử biệt.” Lục Cẩn Phàm nhìn đôi mắt trong trẻo ảm đạm của cô, nói: “Cô có thể nghĩ rằng, Lục Cẩn Phàm mà cô yêu đã chết trong tai nạn xe kia rồi. Tôi bây giờ đã không còn là Lục Cẩn Phàm mà cô biết nữa.”

 

Con ngươi của Hạ Mộc Ngôn bỗng chốc co rút lại, đôi mắt vẫn dán vào người anh, nhìn chằm chằm khuôn mặt anh, rồi dần dần đỏ lên.

 

Cô chết lặng một hồi lâu rồi mới gằn từng chữ một: “Lục Cẩn Phàm, anh thật sự là một tên đao phủ biết tường tận từng đường gân thớ thịt trên người tôi, dễ dàng nắm được điểm yếu của tôi trong tay, biết cách để làm tôi hoàn toàn tuyệt vọng.”

 

Lục Cẩn Phàm thấy khóe mắt cô đỏ lên. Đáy mắt phản chiếu hình bóng của anh đang dần dần bị nhuộm đỏ.

 

Ánh mắt anh nhìn như bình tĩnh và dịu dàng, nhưng vì vẻ bình tĩnh này mà lại có vẻ đặc biệt lạnh lẽo thấu xương và tàn nhẫn.

 

Cô nhìn anh, chỉ cảm thấy tất cả nỗi đau chất chứa đã lâu trong lòng như hàng vạn mũi tên đâm xuyên trái tim. Những mũi tên dày đặc, bé nhỏ mà bén nhọn kia khiến tất cả giác quan của cô bị nhấn chìm trong nỗi đau đớn cùng cực, làm cô gần như không thở nổi.

 

Dùng hết sức lực, cô gắng gượng hít vào một hơi, rồi bất chợt lao tới trước. Hai tay cô túm chặt cổ áo của anh, trừng mắt nhìn gương mặt gần trong gang tấc của anh.

 

Mười tháng hay mười năm đối với cô cũng không có gì khác biệt.

 

Lục Cẩn Phàm mà cô biết, trước sau mãi mãi vẫn là Lục Cẩn Phàm, bất kể là sau mười tháng hay là sau mười năm cũng vẫn vậy.

 

Anh là người cô đã từng dựa vào. Anh là người cận kề bên gối mà cô rất quen thuộc, nhưng trong giờ phút này, lại xa lạ đến ngỡ ngàng.

 

Cô nhìn khuôn mặt vô cùng trầm tĩnh của anh, dù không cố gắng tỏ ra lạnh nhạt và xa cách, nhưng anh vẫn vô cùng lạnh lùng.

 

Hạ Mộc Ngôn không khóc nổi, đôi mắt đỏ ửng nhìn anh, trong mắt chất chứa nỗi niềm, chất chứa tuyệt vọng. Cô túm chặt áo anh: “Lục Cẩn Phàm, nhân danh cái chết mà buông tay, anh giỏi lắm, tàn nhẫn lắm!”

 

“Hạ Mộc Ngôn.”

 

“Đừng gọi tên tôi!” Giọng cô rất nhẹ, nhưng lại rất dứt khoát: “Không phải là anh đã chết rồi sao? Anh chết rồi chứ gì? Vậy thì Lục Cẩn Phàm, từ hôm nay trở đi tôi xem như anh thật sự đã chết rồi!”

 

Anh không trả lời cũng không phủ nhận, chỉ nhìn đôi mắt gần như chết lặng của cô. Vẻ dửng dưng và thâm trầm trong mắt anh khiến cô cười nhạt một tiếng.

 

“Cút!” Cô nói.

 

Anh nhìn cô.

 

“Tôi bảo anh cút đi!”

 

Ánh mắt của anh lặng lẽ và chậm rãi quấn theo ánh mắt đầy căm hận và lạnh như băng của cô.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi