YÊU MỘT NGƯỜI NỢ MỘT ĐỜI

Chương 688:

 

Trong một thoáng cánh cửa vừa mở ra, hơi lạnh trong phòng đủ làm lông tơ toàn thân người ta dựng ngược lên.

 

Đây là căn phòng bình thường cỡ nhỏ, liếc mắt là có thể nhìn bao quát cả phòng. Trên giường không có bóng dáng của Hạ Mộc Ngôn, chỉ có điện thoại di động và túi xách.

 

Dáng người cao lớn của anh bước thẳng vào phòng tắm.

 

Không khí trong phòng tắm lạnh thấu xương, Lục Cẩn Phàm thấy tim mình đập thình thịch. Một cảm xúc không tốt bất chợt dâng lên mạnh mẽ. Anh nhìn thấy sàn phòng tắm sũng nước và Hạ Mộc Ngôn mặt mày tái nhợt, đôi môi tím ngắt, đang nằm trong bồn tắm.

 

Cô nằm yên lặng trong nước bồn tắm, cả người bất động.

 

“Trời ơi, chuyện gì thế này…!” Nhân viên phục vụ là một phụ nữ trung niên, vừa bước vào đã nhận thấy không khí lạnh buốt tràn ngập khắp phòng, liếc mắt lại nhìn thấy cảnh tượng trong phòng tắm, bất giác kêu lên.

 

Lục Cẩn Phàm lập tức cúi xuống nâng Hạ Mộc Ngôn từ dưới nước lên. Cũng may, phòng tắm này được thiết kế tối ưu cho người sử dụng, vị trí tựa đầu có một chỗ nâng đỡ, nếu không e rằng khi cô hôn mê trong nước như vậy sẽ bị chết chìm mất rồi.

 

“Hạ Mộc Ngôn!” Trong khoảnh khắc ôm cô nâng dậy, anh chạm vào thân hình lạnh ngắt như một cái xác không còn hơi ấm của cô.

 

Không còn tri giác, đầu Hạ Mộc Ngôn rũ xuống một bên, cả người lạnh lẽo. Đầu cô vừa dán vào cánh tay anh, nhiệt độ nóng hổi đến mức đáng sợ trên trán cô khiến anh nhíu mày. Anh kiên quyết túm lấy khăn tắm bên cạnh, rồi bế cô ra khỏi bồn tắm. Trong khoảnh khắc dùng khăn tắm bọc lấy người cô ôm chặt vào lòng, anh đưa mắt liếc nhìn người phụ nữ trung niên với vẻ mặt hoảng sợ đang đứng trước cửa phòng tắm: “Gọi xe cứu thương đi! Nhanh lên!”

 

Nhân viên phục vụ của khách sạn hốt hoảng vội vã gật đầu, bước chân hoảng loạn chạy đi gọi điện thoại.

 

Lục Cẩn Phàm ôm ngang cơ thể ướt đẫm của Hạ Mộc Ngôn vào lòng. Trước khi bế cô ra khỏi phòng tắm, anh đưa tay tắt điều hòa, rồi đặt cô lên giường, chạm tay vào mặt cô, thấy vẫn nóng hổi.

 

Nếu Hạ Mộc Ngôn đã vào bồn tắm hai ngày trước, có nghĩa là cô đã ngâm mình trong nước hai ngày tròn rồi. Lúc này cơ thể cô dường như đã đông cứng lại, không còn chút sinh khí nào ngoại trừ gương mặt nóng rực cho thấy cô vẫn còn sống.

 

Tay Lục Cẩn Phàm áp sát cổ Hạ Mộc Ngôn. Nhìn gương mặt tái nhợt như không còn chút máu nào của cô, anh ôm chặt thân thể cô. Người cô dường như không còn dấu hiệu của sự sống. Chỉ có tay anh đang chạm vào cổ cô mới cảm giác được nhịp đập trái tim cô, rất yếu ớt, như thể một giây sau nó sẽ ngừng đập.

 

Anh máy móc ôm cô, quấn chăn lên người cô, dùng lòng bàn tay chà xát liên tục trên ngực cô, cố gắng làm cơ thể lạnh như băng của cô ấm lên.

 

Anh không dám đưa tay lại gần mũi cô, sợ là ngoại trừ nhịp đập yếu ớt ở cổ cô ra, anh sẽ không cảm nhận được chút hơi thở nào.

 

Xe cứu thương nhanh chóng đến nơi. Nhân viên y tế theo chân nhân viên phục vụ của khách sạn cùng chạy tới. Bác sĩ kiểm tra tình trạng của Hạ Mộc Ngôn, rồi với vẻ mặt khẩn trương, vội gọi những người đi cùng nâng cô lên cáng đưa vào trong xe, lập tức đưa đến bệnh viện cấp cứu, không chậm trễ một giây.

 

Trong xe cứu thương, trong lúc nhân viên y tế bận rộn, Lục Cẩn Phàm ngồi trên băng ghế cạnh cáng cứu thương.

 

Trong ấn tượng của anh, Hạ Mộc Ngôn rất thích tắm, thường xuyên thích ngủ trong bồn tắm. Mỗi lần như vậy anh lại lo lắng nếu chẳng may cô ngủ quên trong bồn tắm thì rất dễ cảm lạnh hoặc đuối nước.

 

Bởi vì bị nhiễm lạnh khi còn bé nên cô mắc chứng thể hàn, đến nay vẫn chưa lành và rất sợ lạnh. Vào mùa Đông, cô thích nhất là chui vào áo bành tô của anh để tìm hơi ấm. Trong lúc ngủ, cô càng thích dựa vào người anh, lăn qua lăn lại trong lòng anh tìm tư thế ngủ ấm áp nhất.

 

Chuyện mà anh lo lắng nhất bỗng nhiên trở thành sự thật chỉ trong một đêm. Lúc này Hạ Mộc Ngôn nằm im lìm không nhúc nhích, tay buông xuôi theo hai bên hông, không có bất cứ phản ứng nào, trên người không có chút hơi ấm.

 

Bác sĩ lập tức tiến hành các biện pháp cấp cứu, đồng thời liên tục giục tài xế tăng tốc nhanh hơn một chút.

 

Xe cứu thương từ khách sạn chạy tới bệnh viện, chạy thẳng vào phòng cấp cứu.

 

Khi Tần Tư Đình nghe tin chạy tới, người đầu tiên anh ta thấy là Lục Cẩn Phàm.

 

Khi anh ta tới nơi, Hạ Mộc Ngôn vẫn đang được cấp cứu. Ngọn đèn màu đỏ trên cửa phòng cấp cứu vẫn bật sáng.

 

Tần Tư Đình nhìn lướt qua, nhíu mày hỏi: “Đưa bệnh nhân vào bao lâu rồi?”

 

Các y tá gần đó thấy Bác sĩ Tần đích thân tới với vẻ mặt khó coi không kém, bèn hoảng sợ trả lời: “Dạ, đã hai mươi phút rồi. Bệnh nhân ngâm mình trong nước lạnh và không gian lạnh trong thời gian dài, sốt cao hơn bốn mươi độ, hơn nữa, máu lên não không đủ. Lúc đưa tới bệnh viện, bệnh nhân đã bị sốc và chuột rút nghiêm trọng, hô hấp và nhịp tim đều rất yếu, hiện vẫn chưa biết tình trạng ra sao. Nhưng khi Bác sĩ Tần đang ở trong phòng giải phẫu khác thì viện trưởng đã phái Bác sĩ Trần và Bác sĩ Hứa vào trong…”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi