YÊU MỘT NGƯỜI NỢ MỘT ĐỜI

Chương 73:

 

“Chậm nhất là đến sáng ngày mai nhất định chúng ta sẽ tìm ra hung thủ đứng sau chuyện này.” Anh nói thầm bên tai cô: “Đừng suy nghĩ quá nhiều, tất cả đã có anh.”

 

Hạ Mộc Ngôn im lặng chớp mắt một cái: “Vậy anh đã biết ai đứng sau chỉ điểm rồi hả?”

 

Lục Cẩn Phàm không nói gì, chỉ vuốt ve gương mặt dần dần từ ửng đỏ chuyển sang trắng bệch sau mấy phút ra khỏi phòng tắm của cô. Anh vuốt đến mức mặt cô càng lúc càng lạnh rồi quả quyết bế cô lên nhét vào trong chăn.

 

 

Hạ Mộc Ngôn thật sự lạnh cóng. Vừa rồi cô cố gắng kiên cường, bây giờ sự kiên cường ấy đã bị hạ gục, co ro trong chăn không giấu giếm nữa.

 

Cô không ngừng run rẩy, nhưng lại không rời mắt khỏi anh, đến tận khi Lục Cẩn Phàm ra cửa bê nước đường đỏ mà chị Trần đưa đến vào phòng, cô mới thoáng nhìn đi chỗ khác.

 

Chuyện đau bụng đến tháng này… Thế mà lại bị Lục Cẩn Phàm nhìn thấy hoàn toàn.

 

Thật là, mất hết cả mặt mũi.

 

“Vậy rốt cuộc là ai muốn hại chúng ta?” Hạ Mộc Ngôn hỏi một câu, sau đó cô ngừng một lát: “Phải nói là, rốt cuộc là ai muốn em chết?”

 

Lục Cẩn Phàm đưa nước đường đỏ cho cô: “Các vụ nhà giàu thuê sát thủ nhiều vô kể, sau này em hạn chế về nhà họ Hạ đi.”

 

Hạ Mộc Ngôn giật mình, nhưng cũng đã hiểu.

 

Chuyện hôm nay, e rằng những người gây thù kết oán với nhà họ Hạ sẽ không tránh khỏi liên quan. Suy cho cùng thì người gọi điện thoại thuê xe là Hạ Mộng Nhiên, cứ xem như cô ta hoàn toàn không biết gì, nhưng đối phương đã ra tay từ cuộc gọi của cô ta. Điều này chứng tỏ kẻ đó biết rất rõ về nhà họ Hạ, đồng thời còn nắm chắc hành tung của Hạ Mộc Ngôn và Hạ Mộng Nhiên.

 

Là Thẩm Hách Như sao? Dù bà ta “chó cùng rứt giậu” thì cũng không thể dùng thủ đoạn bất chấp hậu quả thế này. Dù sao sau lưng bà ta cũng có mấy gia đình quyền thế chống đỡ, bây giờ cũng không phải lúc trở mặt, cho nên bà ta sẽ không làm loại chuyện thế này.

 

Vậy là ai chứ? Vì sao lại muốn đưa cô vào chỗ chết?

 

Trông thấy nước đường đỏ được đưa đến trước mắt, cô hơi nhướn người lên uống một ngụm. Lục dù sau khi uống cảm thấy rất ấm, nhưng hình như cơn đau bụng vẫn chưa giảm bớt phần nào.

 

Nửa giờ sau, Hạ Mộc Ngôn vẫn đau bụng gần chết. Cô vẫn cố chịu đựng để Lục Cẩn Phàm không phát hiện ra.

 

Lục Cẩn Phàm thấy mặt cô tái mét, rốt cuộc cũng vén chăn lên chui vào.

 

Anh trực tiếp ôm cô từ phía sau, cả tấm lưng cô áp sát vào ngực anh. Hạ Mộc Ngôn vốn định nói mình không sao, nhưng cơ thể lại từ từ thả lỏng trong vòng tay anh.

 

Tay anh ấm áp và mạnh mẽ, đặt lên bụng cô không cho phép cô từ chối. Cùng một lúc, anh kéo cao chăn trên người cô, sau đó lại nắm chặt bàn tay lạnh buốt của cô, nhẹ nhàng xoa xoa. Một lúc lâu sau, anh cụp mắt nhìn Hạ Mộc Ngôn vẫn chưa có ý định đi ngủ: “Vẫn còn đau lắm hả?”

 

Hạ Mộc Ngôn quay đầu lại, nhìn anh với đôi mắt đầy nước: “Em vẫn ổn. Hôm nay là tình huống đặc biệt, vì lúc nãy nước biển hơi lạnh nên bây giờ em mới khó chịu thôi.”

 

Anh vẫn tiếp tục nhẹ nhàng xoa bụng cô: “Để anh gọi bác sĩ tới, không ngủ được thì chờ bác sĩ tới khám rồi ngủ tiếp.”

 

“Đừng gọi bác sĩ, em chỉ đau bụng đến tháng mà thôi, thật sự không cần phải làm phiền bác sĩ tới đây muộn thế này. Nếu ngày mai vẫn đau thì em đến bệnh viện kê chút thuốc là được.” Hạ Mộc Ngôn vội vàng muốn ngồi dậy.

 

Kết quả, bởi vì cử động này của cô mà khăn tắm cô trùm khi nãy trực tiếp tụt xuống.

 

Lục Cẩn Phàm nhìn cô, trên làn da trắng sứ của cô vẫn còn dấu hôn anh lưu lại đêm qua.

 

Nhưng hiện giờ, vì có dì cả làm bùa hộ mệnh nên Hạ Mộc Ngôn hoàn toàn không suy nghĩ nhiều, ánh mắt vô cùng ngây thơ, vô tư giống như chỉ làm rơi áo khoác vậy.

 

“Chẳng phải chiều nay anh nói sáng sớm mai phải bay sang Anh sao?” Hạ Mộc Ngôn chẳng màng đến khăn tắm, tùy ý túm lấy chăn che đi cảnh “xuân” chợt hiện.

 

Gần đây tập đoàn Lục thị hợp tác dự án mới với Anh quốc, ngày mai Lục Cẩn Phàm sẽ sang Anh công tác ba ngày.

 

Cô thật sự suýt quên mất chuyện này, may mà không xảy ra chuyện lớn gì, cũng không làm chậm trễ lịch trình công tác của anh.

 

“Không vội, ngày mai ngủ trên máy bay cũng được.” Anh nhìn cô đắm đuối, véo má cô: “Hôm nay bà Lục bị dọa không nhẹ, anh phải canh chừng mới được.”

 

Hạ Mộc Ngôn muốn nói là mình không nhõng nhẽo như vậy, nhưng câu nói này của anh hết lần này tới lần khác khiến cô rất dễ chịu.

 

Cô hành động theo trái tim mình, choàng tay lên cổ anh, chủ động hôn lên đôi môi mỏng lạnh của anh. Môi cô hơi lạnh, môi anh cũng rất lạnh, nhưng vào khoảnh khắc cô rung động hôn lên thì nơi đó không khỏi hóa thành lửa nóng cháy lan đồng cỏ. Môi lưỡi quấn Hạt, anh càng ôm chặt cô vào lòng, cúi đầu đỡ lấy gáy cô để hôn sâu hơn.

 

Môi của hai người nóng lên, đồng thời nhiệt độ cả cơ thể của chính họ cũng nóng theo.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi