YÊU MỘT NGƯỜI NỢ MỘT ĐỜI

Chương 789:

 

Khi vừa rời khỏi tòa cao ốc văn phòng của Tập đoàn Shine, cô định lái xe quay về công ty, nhưng không ngờ xe của Mr. Vinse đã chờ sẵn ở bên ngoài rồi.

 

Lúc đó mây đen giăng đầy trời, báo hiệu cơn mưa sắp tới. Cô không mang dù, cũng không đi xe của mình tới. Mà lúc đó vừa tan tầm, là lúc dòng xe cộ lưu thông đông đúc nhất, hẳn là rất khó đón xe. Mr. Vinse mở cửa mời cô lên xe, cô cũng không từ chối.

 

Cô vừa lên xe không bao lâu, quả nhiên trời đổ mưa.

 

“Sao anh biết tôi ở chỗ này?” Cô hỏi.

 

“Ngày mai là cuối tuần, tôi muốn hẹn cô ra ngoài, nhưng sợ cô còn chưa nguôi giận. Bởi vậy, tôi gọi điện thoại cho Tiểu Bát, cô ấy nói cô ở chỗ này. Cũng vừa lúc tôi làm việc ở gần đây, bèn đi thẳng đến đây.”

 

“Anh đã chờ rất lâu phải không?”

 

Mr. Vinse không đáp, nhưng dựa vào vị trí đỗ xe của anh ta và xe cộ xung quanh, cô biết là anh ta đã chờ cô rất lâu dưới lầu.

 

Mà thời gian anh ta chờ cô, đâu chỉ có một chút thời gian này.

 

Ba năm, thật sự là rất dài.

 

“Thật ra anh không cần phải trồng cây si tôi như thế này.” Hạ Mộc Ngôn cong môi, mỉm cười nói: “Tôi không thể phủ nhận là sức quyến rũ của Mr. Vinse cũng đủ hấp dẫn rất nhiều phụ nữ. Nhưng trái tim tôi đã nguội lạnh lâu rồi, anh lãng phí thời gian với tôi như thế này thật sự là không đáng chút nào.”

 

Mr. Vinse chỉ mỉm cười, lắc đầu: “Hẳn là cô từng nghe nói, tôi là người theo chủ nghĩa không kết hôn. Nhưng bây giờ tôi đã gặp được một cô gái không dễ khiến tôi động tâm, tôi cũng không cưỡng cầu đâu. Chuyện lần trước chỉ là trong lúc nhất thời tôi không kiềm chế được tình cảm. Tôi rất xin lỗi, cam đoan là sau này sẽ không làm chuyện đường đột như vậy nữa.”

 

Thật ra hôm đó anh ta cũng chỉ hôn nhẹ lên má cô thôi, nhưng hiển nhiên là anh ta đã từng nhiều lần nói ra những lời tự trách rồi.

 

“Anh không cần xin lỗi đâu, tôi đã quên chuyện đó rồi, cho qua đi, đừng nhắc lại nữa.”

 

Nghe cô nói như vậy, đương nhiên anh ta cũng không nhắc lại: “Nghe nói gần đây công ty cô và Tập đoàn Shine thường xuyên qua lại, sao bây giờ họp cũng đến chỗ Tập đoàn Shine à?”

 

Vừa nói chuyện, Mr. Vinse vừa giữ vô lăng bằng một tay đồng thời thò tay còn lại vào ngăn đựng đồ trên xe lấy ra một hộp kẹo tinh xảo màu hồng nhạt đính sequin đưa cho cô.

 

Hạ Mộc Ngôn nhìn lướt qua, vừa nhận lấy vừa nói: “Là phía chính quyền gửi công văn tới, yêu cầu MN và Shine cùng tham gia dự án xây dựng sân vận động. Nơi họp là do lãnh đạo Bộ Xây dựng chỉ định, tôi cũng chỉ nghe theo chỉ thị mà thực hiện. Tôi mới về nước, muốn đứng vững chân ở Hải Thành thì không thể làm mất lòng tất cả các bên, lúc nên nghe lời cũng đành ngoan ngoãn nghe theo.”

 

“Nghe ý cô nói hình như cô cũng không muốn đến Tập đoàn Shine.”

 

Hạ Mộc Ngôn loay hoay mở hộp kẹo, nhìn sang anh ta, không trả lời mà chỉ hỏi: “Quà này là thế nào đây?”

 

“Mấy hôm trước đồng nghiệp trong công ty đi Nhật về, mang về các loại quà lưu niệm. Tôi chỉ nhận một hộp kẹo trái cây, để ở trong xe, định để mỗi lần cô lên xe tôi, tôi sẽ cho cô ăn một viên. Hộp kẹo này có một trăm viên, như vậy cô sẽ ngồi xe tôi một trăm lần. Biết đâu, khi còn chưa ăn hết kẹo, cô đã là người của tôi rồi.” Mr. Vinse vừa nói đùa vừa nhìn cô.

 

Hạ Mộc Ngôn lấy một viên kẹo trong hộp, bóc ra rồi ném viên kẹo trái cây hình trái tim màu hồng nhạt vào miệng.

 

“Quà tặng khác thì tôi không nhận, nhưng kẹo này đẹp, vị ngọt không ngấy, tôi xin nhận. Nhưng không thể để trong xe anh được, đã tặng cho tôi, thì tôi sẽ mang đi.” Hạ Mộc Ngôn nói rồi bỏ hộp kẹo vào túi xách.

 

Mr. Vinse cũng không ngăn cô, chỉ mỉm cười như đã đạt được mục đích: “Hiếm có nha! Thật hiếm khi cô nhận quà tôi tặng. Trước đây không nghe nói cô thích ăn đồ ngọt, xem ra tôi vẫn chưa hiểu hết về cô?”

 

“Thật sự là tôi không hảo ngọt, nhưng không đến mức không ăn. Ai cũng thích món ngon lại đẹp, khi nào tâm trạng không tốt, ăn một viên cũng có thể phấn chấn hơn một chút.”

 

“Vì sao mà tâm trạng không tốt?”

 

Hạ Mộc Ngôn im lặng nhìn cơn mưa càng lúc càng lớn ngoài xe, không đáp.

 

Trước lúc về nhà chờ sinh, Hạ Điềm thân thiết nói với Hạ Mộc Ngôn một số chuyện.

 

Cô hỏi lúc ly hôn, có phải Hạ Mộc Ngôn rất oán hận Lục Cẩn Phàm không? Nếu không, sao cô nói đi là đi, lại đi một mạch như vậy. Thậm chí nếu như không phải vì Hạ Điềm sắp sinh, cô cũng không định quay về.

 

Hạ Mộc Ngôn nói, lúc ra đi cách đây ba năm, thật sự là cô rất hận Lục Cẩn Phàm.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi