YÊU MỘT NGƯỜI NỢ MỘT ĐỜI

Chương 803:

 

Vậy mà Thẩm Mục đã cực kỳ kịp thời đừng xe bên đường, rồi lại vọt ra khỏi xe bằng tốc độ nhanh nhất.

 

Ngay khoảnh khắc cửa xe ở ghế tài xế đóng ầm một tiếng thì trái tim Hạ Mộc Ngôn cũng lập tức vọt lên cổ họng. Cảm giác trong xe còn có một người thứ ba, so với cảm giác trong xe chỉ còn lại cô và Lục Cẩn Phàm là hai chuyện hoàn toàn khác nhau!

 

“Đừng lộn xộn, còn cử động nữa thì tôi không đảm bảo trong xe sẽ xảy ra chuyện gì đâu.” Giọng anh nhàn nhạt trầm thấp, anh nhìn mắt cô rồi chợt cất tiếng cười trầm trầm, hạ giọng nói: “Em biết là tối nay tôi có uống rượu mà.”

 

Hạ Mộc Ngôn cứng đờ, không dám tin người đàn ông trước mặt trắng trợn không hề che giấu ý định mượn rượu tấn công.

 

Trái tim cô như ngừng đập.

 

Hóa ra anh có dính chút rượu là muốn lấy cớ giở trò say rượu sao?

 

Hạ Mộc Ngôn lập tức bật cười chế giễu. Lâu như vậy rồi, cô vẫn tưởng rằng thời điểm chạm mặt thì vẫn có thể khéo léo giữ khoảng cách có chừng mực với anh, nhưng cô hoàn toàn không ngờ có một ngày Lục Cẩn Phàm cũng không biết xấu hổ làm người khác phải phẫn nộ đến mức này.

 

Cô cười lạnh nói: “Lục tổng, uống vài ngụm rượu là có thể làm anh quên mất mình đang ôm người phụ nữ nào sao? Có phải bây giờ chỉ cần anh bị chuốc say thì tùy tiện quẳng người phụ nữ nào cho anh là anh cũng sẵn sàng? Sao tôi không được nhúc nhích? Anh đang dọa tôi sao? Đừng nói là giãy giụa, kể cả tôi không một mảnh vải trên người ngồi đây, thì e rằng anh cũng không có tư cách chạm vào tôi!”

 

Nói rồi cô dùng sức đẩy mạnh vào ngực anh nhưng không đẩy ra được, bèn tức giận lạnh giọng nói: “Lục Cẩn Phàm, ba năm trước anh hành hạ tôi đã đủ rồi, bây giờ tất cả đều đã là quá khứ, xin anh buông tha cho tôi. Chúng ta ở bên nhau vui vẻ thì chia tay cũng vui vẻ, không nên để tôi nghi ngờ bây giờ anh đang giở trò mèo vờn chuột! Bây giờ tôi chỉ muốn cách anh thật xa! Có thể cách xa đến mức nào thì phải xa được đến mức đó!”

 

Còn chưa kịp nói xong, Hạ Mộc Ngôn lại cố gắng nghiêng sang một bên tránh né. Ngay lúc này, bất chợt tiếng chuông dễ nghe từ chiếc điện thoại trong túi xách của cô vang lên. Cô lập tức ngước mắt lên lạnh lùng nhìn anh. Vì tiếng chuông đột ngột của cô mà anh thoáng ngừng lại, Hạ Mộc Ngôn nhân cơ hội này đẩy mạnh anh ra, vội vàng tránh sang một bên rồi cầm điện thoại di động lên. Nhìn thấy trên màn hình hiển thị số điện thoại của Mr.Vinse, cô nhớ ra hình như đã nửa tháng rồi mình không nhận được điện thoại, cũng không hề nghe được tin tức gì của anh ta.

 

Trước kia dù không có thời gian gặp mặt nhưng Mr.Vinse vẫn thường xuyên gọi điện đến ân cần hỏi thăm. Nhưng nửa tháng gần đây thì hình như anh ta không hề liên lạc.

 

Hạ Mộc Ngôn do dự một thoáng rồi nghe điện thoại ngay.

 

“Alo, Mr.Vinse.” Hạ Mộc Ngôn mới phục hồi lại sau khi mới vùng vẫy kịch liệt nên hơi thở khá hổn hển.

 

Lục Cẩn Phàm nhìn nét mặt cố gắng lấy lại bình tĩnh khi nghe điện thoại của cô, nghe thấy cô vì Mr. Vinse mà hạ giọng dịu dàng thì nét mặt thoáng chùng xuống.

 

Mr.Vinse nói trong điện thoại: “Cô về chưa? Cô đi Canada lâu như vậy, không có việc gì chứ?”

 

“Không sao, chỉ là đi công tác thôi. Ở bên kia cũng bận rộn tối mặt tối mũi, tôi mới về được hai ngày nay.” Hơi thở của Hạ Mộc Ngôn đã đều đặn trở lại, giọng nói lại càng dịu dàng nhẫn nại hơn lúc trước.

 

Trong xe rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức giọng nói của người đàn ông trong điện thoại vang lên rõ mồm một.

 

Mr.Vinse dịu dàng cười nói: “Vậy thì tốt rồi. Mấy hôm nay tôi cũng ở nước ngoài, đang gấp rút nên không có thời gian quay về. Khi cần liên hệ với Tập đoàn BGY bên đó thì cô tìm Phó Tổng Giám đốc nhé. Gặp khó khăn gì thì cô gọi cho tôi, tôi sẽ nghĩ cách xử lý giúp cô.”

 

“Sao anh lại ra nước ngoài rồi? Lúc trước không phải anh nói sẽ ở lại trong nước thêm một thời gian nữa sao? Chẳng lẽ Tập đoàn BGY bên đó đã thăng chức cho anh…”

 

“Điều động vị trí, chuyện thăng chức cũng không còn lâu nữa, nhưng sau này tôi phải phụ trách những khu vực khác của tập đoàn, phải thật lâu nữa thì tôi mới có thể quay về Hải Thành.” Giọng nói của Mr.Vinse không để lộ chút cảm xúc gì, nhưng Hạ Mộc Ngôn vẫn thoáng lờ mờ cảm thấy anh ta có tâm sự gì đó.

 

Nhưng dù sao đây cũng là chuyện điều động của anh ta, cho dù là có khúc mắc gì thì cô cũng không nên hỏi đến.

 

Nếu là bình thường thì cô cũng không muốn nói nhiều, chỉ định nói chúc anh mọi chuyện đều thuận lợi. Nhưng khi ngước lên đối mặt với ánh mắt của Lục Cẩn Phàm thì cô khẽ cắn môi, không biết có gì thôi thúc, có lẽ vì quá tức giận, tức giận đến mức không còn lý trí, nên theo bản năng nói với Mr.Vinse: “Vậy anh ở bên đó bảo trọng nhé, nhớ quay lại sớm, chăm sóc cho mình, đừng làm em lo lắng.”

 

Cô vừa dứt lời, Lục Cẩn Phàm nghe thấy giọng nói ngọt ngào dịu dàng của cô thì cặp mắt đen láy nheo lại, không nói một lời.

 

Thế nhưng Mr.Vinse nghe thấy giọng điệu của Hạ Mộc Ngôn thay đổi thì cảm thấy kỳ quặc, tuy có cảm động vì hiếm thấy cô chủ động quan tâm anh ta như vậy, nhưng vẫn hỏi một câu theo phản xạ: “Bây giờ… cô đang ngồi cạnh ai hả?”

 

Hạ Mộc Ngôn còn chưa trả lời thì điện thoại di động trong tay đã bị Lục Cẩn Phàm giật lại. Cô giận dữ nhìn anh trừng trừng, thấy anh cầm điện thoại của mình, lạnh nhạt phun ra một tiếng: “Tôi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi