YÊU MỘT NGƯỜI NỢ MỘT ĐỜI

Chương 806:

 

Người đàn ông này là Lục Cẩn Phàm, là người chỉ cần tiện đà giậm chân một cái là hằng hà sa số đám người danh môn quyền quý cũng phải phát run. Ai nhìn thấy anh cũng phải khép na khép nép, không dám trêu chọc.

 

Ngoại trừ quan hệ của cô với anh vào mấy năm trước thì cô còn có quan hệ gì với anh nữa?

 

Cô làm gì có tư cách để trêu tức hay làm trái lời anh?

 

Hạ Mộc Ngôn cụp mắt, giọng nói cứng nhắc kiên cường hỏi: “Lục tổng muốn ăn gì?”

 

“Ăn gì cũng được, tùy em.”

 

Anh vừa đi tiếp khách về chỉ uống ít rượu nên chắc cũng đã ăn rồi. Nhưng những bữa tiệc rượu xã giao thế này thì anh cũng không ăn được nhiều.

 

Thẩm Mục vừa lái xe đến một quán mì trước cửa công ty thì Hạ Mộc Ngôn lên tiếng: “Thẩm Mục, dừng xe ở đây đi.”

 

Thẩm Mục phanh xe lại.

 

Sau khi xe dừng hẳn, Hạ Mộc Ngôn không nói một câu nào mà mở cửa xe bước xuống.

 

Sau đó cô cũng không quan tâm Lục Cẩn Phàm có định đi cùng hay không, nhanh chóng rảo bước vào quán mì kia. Sau khi đi vào, cô tìm một bàn trống ngồi xuống, phục vụ bàn đến hỏi cô muốn ăn gì, cô đáp mình muốn một bát mì bò.

 

Vừa dứt lời, cô ngước mắt lên đã thấy Lục Cẩn Phàm đang tiến vào.

 

Anh nhìn về phía cô, cặp mắt đen láy trong veo, không có vẻ gì là say xỉn.

 

Cô thoáng ngừng lại rồi lại bình tĩnh đính chính: “Cho tôi hai bát.”

 

Khi phục vụ bàn quay người đi thì Hạ Mộc Ngôn mới đặt túi của mình xuống, không hề nhìn người đàn ông trước cửa nữa.

 

Đây là một quán mì nhỏ rất bình dân, bàn ăn cũng không quá lớn, nhưng khách lại rất nhiều. Mùi mì bò tản mác trong không khí cực kỳ đậm đà, điều kiện xem ra cũng khá sạch sẽ.

 

Những nơi bình dân như thế này, xét đến thân phận Lục Cẩn Phàm, thì e rằng anh ít khi lui tới, hoặc chưa từng lui tới.

 

Hạ Mộc Ngôn lại ngước mắt lên lần nữa, chỉ trong một chớp mắt, cô nhìn thấy người đàn ông trước cửa sau khi quan sát một vòng quán ăn thì đảo tầm mắt, sải bước dài về phía cô.

 

Cho đến khi dáng người cao quý kia cách cô không đến hai mét thì anh bước đến gần rồi ngồi xuống.

 

Lục Cẩn Phàm không hề tỏ ra coi thường quán ăn này, cứ thế mà ngồi đối diện cô. Không hiểu sao, Hạ Mộc Ngôn cảm giác không gian quán mì bò vốn đông người chen chúc mà có vẻ nhỏ hẹp này bất chợt vô cùng yên tĩnh, người đàn ông ngồi đối diện cô cũng cực kỳ rõ ràng.

 

Nét mặt tuấn tú của anh, cùng gương mặt trầm tĩnh với đường nét hoàn mỹ, cứ đàng hoàng xuất hiện trước mặt cô.

 

Lục Cẩn Phàm.

 

Hạ Mộc Ngôn nhớ lại, trước đây từng có một thời gian anh xuất hiện mọi nơi trong thế giới của cô. Chỉ cần cô có một khoảng trống nhỏ, chỉ cần cô hơi thả lỏng không còn cảnh giác thì anh lập tức đàng hoàng xuất hiện trong tâm trí cô.

 

Sau này, cuối cùng dần dần cô cũng tạo được thói quen để cho người đàn ông này hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của mình. Bây giờ cô nhận ra rõ ràng, anh đã hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của cô từ lâu rồi.

 

Đến cả cái tên Lục Cẩn Phàm, rất lâu trước khi về Hải Thành, cô cũng đã không nghe thấy nữa.

 

Mì bò vẫn chưa được mang lên, phục vụ bàn bê ra một bình nước chanh nhà hàng tự pha chế, rót vào hai ly thủy tinh sạch sẽ.

 

Hạ Mộc Ngôn không lên tiếng, Lục Cẩn Phàm đặt chiếc ly nước chanh đến trước mặt cô. Lúc này cô mới ngước mắt lên mỉm cười nhận lấy ly nước, nhưng vẫn không lên tiếng.

 

Đến khi rót xong hai ly nước chanh thì phục vụ bàn quay người đi.

 

Lục Cẩn Phàm nhìn ngón tay cô nhẹ nhàng chậm rãi vuốt qua vuốt lại thành ly thủy tinh mà không đưa lên uống thì đôi mắt trầm lắng bình tĩnh nhìn cô. Trong quán ăn nhỏ hẹp này, dường như rốt cuộc cũng có một nơi và không gian để cô dằn lòng hạ quyết tâm ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng vài câu.

 

“Đúng là em đã trưởng thành rất nhiều, nhưng trái tim vẫn chưa đủ tàn nhẫn.” Giọng nói của anh đều đều lãnh đạm, không cao không thấp, nhưng từng tiếng nói ra, cô đều có thể nghe được rõ ràng.

 

Thoạt tiên Hạ Mộc Ngôn nhìn anh thật lâu, như thể rất bất ngờ vì anh đưa ra một kết luận như vậy: “Anh có ý gì?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi