YÊU MỘT NGƯỜI NỢ MỘT ĐỜI

Chương 840:

 

Lời nói yếu ớt nhưng mang giọng điệu quật cường hoàn toàn không có tác dụng với anh. Nụ hôn nóng bỏng lại trượt theo khuôn mặt trắng nõn lan xuống cổ rồi không chút do dự tiếp tục hướng xuống.

 

Cho đến khi anh đột nhiên mút mạnh vào xương quai xanh của cô, vừa đau vừa kíƈɦ ŧɦíƈɦ, Hạ Mộc Ngôn khẽ rên lên một tiếng. Lúc ấy Hạ Mộc Ngôn thật sự nghi ngờ có phải anh đã để lại dấu vết trên xương quai xanh của mình hay không, thế là cô vội hoảng loạn đẩy anh ra, nhưng lại hoàn toàn không thể nào ngăn được.

 

Ngay vào lúc cô đơ người không còn dám giãy giụa lung tung, anh liền lột cái áo mà cô vừa mới mặc xong xuống hơn phân nửa, hôn dọc từ trên xuống dưới. Hạ Mộc Ngôn không thể kiểm soát mà co người lại, cảm thấy nếu cứ tiếp tục thế này, cô sẽ thật sự thất thủ hoàn toàn.

 

Cúi đầu đã nhìn thấy vết đỏ rõ ràng trên xương quai xanh, mặt cô đỏ bừng đến gần như nhỏ máu, bắt đầu tức giận gắng sức đẩy anh ra. Cô gái vốn dĩ đã ngoan ngoãn bỗng dưng liều mạng giãy giụa, Lục Cẩn Phàm còn tưởng rằng mình làm cô đau, liền vô thức buông lỏng ra. Hạ Mộc Ngôn lập tức lăn sang bên, nhưng không ngờ lại lăn thẳng xuống ghế sofa.

 

Bả vai và đầu vốn vừa mới bị thương va mạnh vào cạnh bàn trà cứng ngắc, cô đau đến nỗi xuýt xoa, bất chấp quần áo xốc xếch và chật vật, chỉ co quắp dưới đất, nhắm mắt ôm đầu, đau đến ứa nước mắt.

 

Cô lăn xuống quá nhanh, lực va chạm tuyệt đối không nhẹ. Nghe thấy cô đau đến xuýt xoa, co người ngồi trên tấm thảm bên cạnh sofa, dáng vẻ như chịu uất ức lớn lao nào đó, Lục Cẩn Phàm lập tức bế cô lên.

 

Lúc này Hạ Mộc Ngôn vừa đau vừa tức. Lúc bị bế lên cô liền muốn đẩy anh ra, nhưng vẫn bị anh đặt lên ghế sofa, kéo cái tay cô đang ôm đầu xuống, kiểm tra đầu của cô: “Bị va ở đâu?”

 

Trước giờ Hạ Mộc Ngôn không phải người thích khóc, nhưng lúc này bị đau đến đỏ cả mắt. Cô nhìn anh chằm chằm, muốn dùng cả tay và chân đá văng anh: “Anh đừng tới đây! Lục Cẩn Phàm, anh là đồ bại hoại trí thức, bảo tôi ở đây dưỡng thương, thế mà vết thương của tôi còn chưa lành thì anh dám dùng sức với tôi. Quả nhiên tôi nói không sai mà, bây giờ anh chính là cầm thú khoác da người!”

 

Bị mắng là đồ bại hoại trí thức và mặt người dạ thú, Lục Cẩn Phàm nhìn cô đau đến phát cáu, rồi lại thấy bả vai cô ửng đỏ thì cau chặt mày, trầm giọng: “Ngoài vai ra em còn bị va ở đâu nữa không?”

 

Hạ Mộc Ngôn giơ tay ôm đầu: “Còn ở đầu nữa.”

 

Nếu bây giờ cô không bị thương, đoán chừng người đàn ông này sẽ thật sự làm gì đó với cô rồi.

 

Rất rõ ràng, vừa rồi cơ bản là tên đã lên dây.

 

Mắt anh rất sâu, du͙ƈ vọиɠ vẫn chưa tiêu tan liền bị kìm nén bởi vẻ mặt đau đớn của cô. Sau đó thấy cô cúi đầu lấy tay xoa đầu, tim anh lập tức mềm nhũn ra.

 

“Xin lỗi, mấy năm nay sống như hòa thượng khổ hạnh, du͙ƈ vọиɠ không thể thỏa mãn lâu ngày khó tránh khỏi nhất thời không kiềm chế được.” Anh giơ tay xoa vào chỗ đau trên đầu cô: “Va mạnh không? Là tôi không đúng, em ở đây dưỡng thương cho tốt đi, tôi sẽ cố gắng kiềm chế, được không?”

 

Hòa thượng khổ hạnh?

 

Cô cứ cảm thấy đây là khổ nhục kế của tên cầm thú khoác da người Lục Cẩn Phàm này.

 

Cô không nói lời nào, chỉ cúi đầu để mặc anh xoa giúp. Thấy vết thương cũ trên đầu cô vẫn chưa khỏi, anh cũng không có ý định làm gì cô nữa, chỉ giúp cô kéo lại quần áo xốc xếch. Cô không chịu cho anh chạm vào người, nhưng anh vẫn không dừng. Ánh mắt anh dừng trên dấu hôn mình cố ý lưu lại trên xương quai xanh của cô trong thoáng chốc, sau đó thu lại ánh mắt sâu thẫm, kéo cổ áo cô lên, che nơi đó lại.

 

“Được rồi, em ngủ ở phòng ngủ, tôi ở phòng sách, không động vào em.” Sau khi giúp cô mặc quần áo tử tế, anh nói rất nhỏ.

 

Áo đã sắp bị anh cởi sạch, quần cũng suýt chút bị cởi, bây giờ anh mới nói không động vào cô?

 

Hạ Mộc Ngôn ngẩng mặt lên, lườm anh, sau đó mới hất tóc ra sau, nghiêm mặt nói: “Tôi muốn về nhà.”

 

Anh nhìn cô, mấy giây sau nói: “Không được.”

 

Cô nhướng mắt lên, nhìn anh chằm chằm: “Ở lại chỗ của anh mới dễ bị cưỡиɠ ɦϊếp đó. Dù đêm hôm khuya khoắt đón xe về cũng không nguy hiểm bằng ở lại chỗ của anh.”

 

“Ôm vợ trong lòng, theo thói quen không thể kiềm chế, xin lỗi.”

 

“Ai là vợ anh?”

 

“…”

 

Anh hơi cụp mắt nhìn cô, ngọn lửa trong mắt vừa rồi nghiễm nhiên vẫn chưa tiêu tan.

 

Nếu vừa rồi cô không bỗng nhiên lăn xuống rồi ngã bên cạnh bàn trà, nếu không bị va đau thì đoán chừng anh sẽ còn kéo cô trở lại sofa mà tiếp tục.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi