YÊU MỘT NGƯỜI NỢ MỘT ĐỜI

Vừa nhìn thấy Hạ Mộc Ngôn đứng sau cửa, Tiểu Bát kinh ngạc nói: “Chị Đại, xảy ra chuyện gì vậy? Hôm qua chị bảo em bổ sung giấy tờ cá nhân giúp chị, hôm nay lại bảo em cầm điện thoại di động và tiền tới cứu chị! Không phải chị ở Nguyệt Hồ Loan sao? Chuyện gì xảy ra ở Quốc tế Oran vậy?”

 

Tiểu Bát còn chưa nói xong, chị Trần đã cảm thấy có chuyện, thò đầu ra từ phía sau Hạ Mộc Ngôn: “Chuyện gì là chuyện gì? Cô là ai?”

 

Hạ Mộc Ngôn ngăn chị Trần lại, nhận lấy điện thoại di động và mười mấy tờ tiền, vội vàng nhét vào trong túi, rồi cười tủm tỉm nói: “Đây là trợ lý của tôi ở công ty.”

 

Khi Hạ Mộc Ngôn né qua một bên, chị Trần thấy ngoài cửa là một cô gái trẻ đeo kính, thoạt nhìn đáng yêu, lúc này chị mới gật đầu: “A, trợ lý à? Tính chất công việc giống như Trợ lý Thẩm chứ gì?”

 

“Đúng đúng, tương tự như Thẩm Mục.” Hạ Mộc Ngôn cười, giải thích.

 

Tiểu Bát vẫn không rõ lắm, nhưng tùy cơ ứng biến gật đầu chào chị Trần: “Chào chị!”

 

“Chào cô. Cô ăn sáng chưa? Tôi vừa nấu cháo thịt nạc, mời cô vào cùng ăn một chút cho vui nhé?” Chị Trần vừa nói vừa đưa tay muốn kéo Tiểu Bát vào.

 

Tiểu Bát còn chưa kịp phản ứng, Hạ Mộc Ngôn đã kéo chị Trần trở lại. Cô nhận ra được chị Trần không biết mục đích Tiểu Bát tới đây, nhưng chị lại sợ xảy ra sơ xuất gì, nên muốn giữ Tiểu Bát lại chờ Lục Cẩn Phàm về.

 

Cô hoàn toàn không ngờ có một ngày chị Trần sẽ đứng về phía Lục Cẩn Phàm, thế mà cô lại phải đề phòng cả chị Trần!

 

“Tôi nấu nhiều cháo lắm, thoạt nhìn cô trợ lý này của cô cũng gầy lắm, thường ngày nhất định ăn rất ít. Cô vào nhà cùng ăn bát cháo đi, đừng ngại…”

 

“Dạ thôi, cảm ơn chị, em ăn sáng rồi! Em chỉ mang đến cho Tổng Giám đốc Hạ ít đồ thôi…” Tiểu Bát vội tránh ra phía ngoài.

 

“Mang đồ gì tới vậy?” Chị Trần liền nhìn vào tay Hạ Mộc Ngôn và Tiểu Bát.

 

Lần này Tiểu Bát phản ứng rất nhanh, biết mình phải giúp Hạ Mộc Ngôn che giấu tiền và điện thoại di động, nên chợt đưa ví tiền của mình ra: “Em mang tiền tới cho Tổng Giám đốc Hạ, trên người chị ấy không có tiền.”

 

“À, ra vậy.” Chị Trần thật sự tin lời cô, lại quay đầu nhìn đồng hồ. Thấy sắp mười giờ rưỡi rồi, chị lại kéo tay Tiểu Bát, nói huyên thuyên một hồi, khăng khăng mời cô vào nhà ăn cháo.

 

Hai người giằng co như vậy vài phút, lúc này cửa thang máy mở ra, phía sau Tiểu Bát có tiếng bước chân từ xa tới gần.

 

Tiểu Bát quay đầu lại, thấy một người đàn ông phía đối diện từ từ đi tới, đột nhiên cảm thấy như sấm sét giữa trời quang.

 

Tổng, Tổng… Tổng Giám đốc Lục?!

 

Hạ Mộc Ngôn nhìn thấy Lục Cẩn Phàm, trong nháy mắt chút hi vọng liền tan biến.

 

Sao anh lại trở về nhanh như vậy?

 

Thậm chí cô còn chưa kịp bước ra ngoài… Thấy ánh mắt của anh, Hạ Mộc Ngôn né tránh một cách vô thức, xoay người lại, đứng bên người chị Trần.

 

Lục Cẩn Phàm đi tới sau lưng Tiểu Bát. Có lẽ anh mới từ công ty trở về thật, vẫn mặc quần tây áo sơ mi đen, tay áo xắn lên khuỷu tay, dáng vẻ cao quý lạnh lùng, tay kia xách một cái túi màu hồng nhạt. Trong túi thấp thoáng một cái hộp dài và dẹp, ở một góc hộp in mấy chữ… À, là một thương hiệu nội y phụ nữ cao cấp.

 

Đây chẳng lẽ là boss Mặc đích thân đi mua đồ lót cho chị Đại Ngôn?

 

Khi ánh mắt của Tiểu Bát chạm phải ánh mắt của Lục Cẩn Phàm, cả người cô như cứng đờ.

 

Thì ra đây là chỗ ở của Tổng Giám đốc Lục?

 

Mấy ngày nay, chị Đại ở chỗ này?

 

Dường như trong nháy mắt đã hiểu ra tất cả, Tiểu Bát vội nhếch miệng nặn ra một nụ cười, vội cầm ví tiền ném vèo vào túi, cười híp mắt nói: “Chào Lục tổng!”

 

Hạ Mộc Ngôn tức tối cụp mắt xuống.

 

Chào cái đầu cô ấy!

 

Bộ không thấy chị Đại của cô gần như bị giam lỏng bởi vì cái có dưỡng thương này sao?

 

Vào lúc này rôi mà vẫn không quên nịnh bợ Lục Cẩn Phàm, lại còn lộ cái đuôi mê trai ra!

 

Lục Cẩn Phàm nhìn động tác cấp tốc cất ví tiện của Tiểu Bát, ánh mắt hiện ra nét cười ôn hòa: “Chào.”

 

Trong thoáng chốc, mắt Tiểu Bát sáng rực!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi