YÊU MỘT NGƯỜI NỢ MỘT ĐỜI

Chương 851:

 

Anh ở bên giường nhìn cô chằm chằm, sắc mặt nặng nề, ánh mắt rất kém.

 

Nhưng Hạ Mộc Ngôn làm như không nhận ra, đôi mắt lóe lên sự phấn chấn: “Chẳng phải anh nói hôm nay Bác sĩ Tần sẽ đến sao? Đợi lát nữa tôi sẽ cho anh thấy chúng tôi có duyên hay không.”

 

Lục Cẩn Phàm nhướng mày, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị, lãnh đạm nhìn cô: “Có phải là thời gian anh để em yên tĩnh đã quá thừa thãi rồi không, khiến em tưởng tượng ra những chuyện linh tinh vớ vẩn?”

 

Hạ Mộc Ngôn cũng nhướng mày, ánh mắt mang ý cười, nhưng lại ẩn giấu sự sắc bén: “Chẳng lẽ không phải anh nhắc tới Bác sĩ Tần trước sao?”

 

Lục Cẩn Phàm: “…”

 

“Em mà còn nhắc tới cậu ta một lần nữa thì anh sẽ làm cho em khóc không ngừng được trên giường! Không tin em cứ thử xem!”

 

“…”

 

*** Sau khi nhân cơ hội đuổi Lục Cẩn Phàm ra khỏi phòng ngủ, Hạ Mộc Ngôn nằm trên giường lặng lẽ cầm lấy điện thoại di động.

 

Lúc nãy cô lắp thẻ sim vào điện thoại, vừa lắp xong đã vội vã giấu đi. Bây giờ cô lấy ra xem thì thấy hôm qua Mr. Vinse có gửi tin nhắn cho mình.

 

Hai năm gần đây, mặc dù một số xu hướng thịnh hành đã dần đi theo quỹ đạo của bảy năm kế tiếp, các mạng xã hội như WeChat, Weibo đều đã bắt đầu phổ biến, thế nhưng số người sử dụng vẫn còn ít, ít ra phải một hai năm nữa mới có thể thật sự thịnh hành. Bởi vậy, dù Hạ Mộc Ngôn hay dùng Weibo, nhưng danh sách bạn bè của cô ít đến thảm hại, chỉ có mấy người trong công ty. Để liên lạc với những người khác, phần lớn cô vẫn phải dùng tin nhắn.

 

Mr. Vinse nhắn tin cho biết, anh ta đã quay về Hải Thành.

 

Đây chỉ là một tin nhắn bình thường, không hề có sự nhiệt tình trong quá khứ.

 

Trước đây, dù đi đâu, anh ta đều nói vị trí của mình, rồi hỏi cô đang ở đâu, hoặc hỏi cô đang làm gì. Nhưng lúc này, anh ta chỉ nói mình vừa trở về Hải Thành.

 

Hạ Mộc Ngôn nhìn tin nhắn, không biết nên đáp lại như thế nào.

 

Hơn nữa, cô cảm thấy gần đây, thái độ của Mr. Vinse dường như hơi kỳ lạ. Một người bị cô từ chối tình cảm ba năm, nhưng vẫn luôn nhiệt tình, thế mà bỗng dưng sau một đêm, dường như anh ta đã bắt đầu giữ khoảng cách. Tuy họ vẫn liên lạc hỏi thăm, nhưng có vẻ anh ta rất dè dặt, không dám nhiệt tình với cô như trước nữa.

 

Song, cô cũng không vì một người không còn nhiệt tình với mình mà có cảm giác lạc lõng. Mấy năm nay, Mr. Vinse đã giúp cô rất nhiều, nên cô không nỡ làm anh ta bị tổn thương, chứ thật ra cô cảm thấy hai người đối xử với nhau như thế này là thích hợp nhất để duy trì quan hệ lâu dài.

 

Nhưng cô vẫn nghĩ hẳn là có vấn đề gì đó, nếu không vì sao anh ta lại thay đổi thái độ nhanh như vậy?

 

Nghe chị Trân gọi ở bên ngoài, Hạ Mộc Ngôn mới đứng dậy đi ra.

 

“Buổi chiều tôi phải về bên trường Đại học Hải Thành nấu cơm cho con út của tôi, ngày mai tôi lại sang. Cô nhớ nghỉ ngơi tĩnh dưỡng nhé! Ông Lục nói thời gian này cô không nên đi lung tung, vậy cô hãy nghe theo, đừng sốt ruột rời đi. Ngày mai tôi lại sang nấu món ngon cho cô.” Chị Trân kéo tay Hạ Mộc Ngôn, căn dặn: “Cô nghĩ xem muốn ăn cái gì, rôi gọi điện nói cho tôi biết, ngày mai tôi sẽ mua thức ăn tới nấu.”

 

Hạ Mộc Ngôn gật đầu nói: “Tôi ăn gì cũng được, không cần phải phiền phức như vậy đâu. Chị đừng làm gì cho thêm vất vả, chú ý giữ sức khỏe của mình thì hơn.”

 

Chị Trần lại cười, nói thêm vài câu với Hạ Mộc Ngôn rồi ra về.

 

Hạ Mộc Ngôn đang vào bếp rót ly nước, vừa định quay về phòng ngủ, bỗng nhiên nghe có tiếng gõ cửa.

 

Cô khựng lại, chẳng lẽ chị Trần để quên đồ?

 

Hạ Mộc Ngôn bước nhanh tới bên cửa, một tay bưng ly nước, một tay mở cửa.

 

Ngay khi vừa mở cửa ra, nhìn thấy Tần Tư Đình đứng trước cửa, mặc sơ mi trắng, quần tây đen thì cô hơi ngẩn người. Ở ngoài cửa, ngay khi nhìn thấy Hạ Mộc Ngôn, Tần Tư Đình còn tưởng mình đến nhầm chỗ, liền lui về phía sau một bước, ngẩng lên nhìn số nhà, rồi mới nhìn vào mặt Hạ Mộc Ngôn.

 

Tần Tư Đình: “??????”

 

Sao Hạ Mộc Ngôn lại ở chỗ này?

 

Đây là Quốc tế Oran mà!

 

Lúc này cửa phòng sách mở ra, Lục Cẩn Phàm đã đi tới. Trong lúc Hạ Mộc Ngôn còn chưa kịp nói gì với Tần Tư Đình, anh đã đưa tay cầm lấy hai chai rượu ngon trong tay anh ta, rồi “rầm” một tiếng, đóng cửa lại.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi