YÊU MỘT NGƯỜI NỢ MỘT ĐỜI

Gương mặt Hạ Mộng Nhiên cứng đờ. Hôm nay cô ta vốn tới để bàn chuyện lô đất, không thể vì vài lời cãi vã mà làm hụt mất món hời Hạ Mộc Ngôn đã đồng ý bán lại cho cô ta. Hạ Mộng Nhiên cố nén bực bội trong lòng, cười cực kỳ giả tạo: “Vậy mong chị gái nể tình tôi bị chị cướp đi tình thương của ba từ nhỏ, tặng cho tôi năm mươi triệu này được không?”

 

Hạ Mộc Ngôn lạnh giọng phán xét: “Tình thân mà cũng lấy ra để giao dịch trao đổi được, cô đúng là loại vô cùng hám lợi.”

 

Hạ Mộng Nhiên chế giễu: “Tình thân? Rõ ràng ba có ý định giao quyền thừa kế cho người vốn không phải người nhà họ Hạ là chị. Tôi không thừa dịp lúc còn đang trẻ tuổi mà tự lo cho tương lai của mình, tích lũy chút vốn liếng, thì không lẽ đợi sau này khi chị chiếm tài sản nhà họ Hạ rồi, tôi lại xin chị nhường cho tôi từng miếng ăn sao? Kể cả tôi có xin, chị có cho không?”

 

Hạ Mộc Ngôn nhướng mày cười: “Thế thì đúng là không thật.”

 

Mặt Hạ Mộng Nhiên thộn ra, cô ta lập tức xoay người bỏ đi. Ra tới cửa chính Tập đoàn MN, cô ta lại liếc nhìn khung cảnh xung quanh. Hình ảnh tòa nhà cao ốc trụ sở làm việc đập thẳng vào lòng tự ái của cô ta. Cô ta nghĩ đến tất cả những gì Hạ Mộc Ngôn đang làm hiện tại đều ăn đứt mình thì lại càng thêm tức giận, lập tức biến mất trước cửa tòa cao ốc văn phòng Tập đoàn MN như có người đuổi theo sau lưng.

 

Đến khi Hạ Mộc Ngôn quay về phòng làm việc, Tiểu Bát biết quan hệ của Hạ Mộc Ngôn và Hạ Mộng Nhiên kia cũng chẳng có gì tốt đẹp nên quyết định không nhắc lại chuyện làm cho người ta buồn phiền nữa. Cô chỉ đem tài liệu cần phê duyệt đang tồn đọng từ khi Hạ Mộc Ngôn không đến công ty ra, bước vào phòng mang đến bên bàn, vừa nhìn Hạ Mộc Ngôn mở tài liệu vừa quan sát nét mặt cô.

 

“Nhìn chị làm gì?” Hạ Mộc Ngôn hờ hững liếc cô nàng một cái.

 

Tiểu Bát cười gian: “Em đang nhìn chị Đại mấy hôm nay đang được tình yêu tưới tắm. Sao hả, có phải chị và Tổng Giám đốc Lục lại….”

 

Mặt Hạ Mộc Ngôn lạnh như băng, cô mở tài liệu ra trước mặt, làm ra vẻ muốn vùi đầu vào làm việc, nhanh chóng xử lý hết những tài liệu này, hoàn toàn không có ý định tán gẫu chuyện về chủ đề kia: “Nếu em cảm thấy công việc ở Hải Thành quá dễ dàng, cả ngày rảnh rỗi để suy nghĩ đến những chuyện vớ vẩn thì chị không ngại cử em đi công tác đâu. Sau này đi đánh đông dẹp bắc đi, đừng đứng trước mặt chị nổi lửa cho tâm hồn hóng hớt của em nữa.”

 

Tiểu Bát: “…”Hu huhu, tâm hồn hóng hớt bị hắt ngay một gáo nước lạnh, không vui chút nào!

 

Buổi tối, Hạ Mộc Ngôn quay về Nguyệt Hồ Loan. Một mình cô ngủ trên một chiếc giường lớn, nhắm mắt lại trong bóng đêm mà vẫn trằn trọc khó ngủ.

 

Cô mất ba năm mới quen được với cuộc sống một mình, vậy mà lại bị Lục Cẩn Phàm phá vỡ thói quen chỉ trong ba ngày.

 

Rõ ràng anh chỉ ngủ ở sàn nhà cạnh giường cô hai đêm thôi mà không hiểu sao Hạ Mộc Ngôn vẫn cảm thấy như đang thiếu cái gì đó.

 

Cô suy nghĩ miên man một lúc, cuối cùng cũng mơ mơ màng màng thiếp đi từ lúc nào.

 

*** Sáng sớm hôm sau, Hạ Mộc Ngôn rời khỏi giường mà cảm thấy cả người khó chịu. Đêm qua cô ngủ không ngon. Khi ngồi dậy, cô cảm thấy bả vai và cổ hơi đau. Có lẽ cô giữ một tư thế ngủ từ đầu đến cuối nên mới bị như vậy.

 

Hạ Mộc Ngôn đi xuống dưới nhà chạy bộ buổi sáng.

 

Hàng xóm đang chạy bộ và tập thể dục buổi sáng ở dưới nhà nhìn thấy cô thì chào hỏi theo thói quen, còn hỏi sao hai hôm nay không thấy cô.

 

Hạ Mộc Ngôn cười nói mấy hôm nay mình đi công tác.

 

Cô chạy được hai vòng thì quay lại tầng một, thấy một bà cô ở tầng bảy đang nói chuyện với người khác thì theo thói quen cất tiếng chào rồi định lên nhà đi tắm, chuẩn bị đi làm.

 

Bà cô kia nhìn thấy cô thì chợt xoay người bước đến, nhiệt tình hơn ngày thường hỏi: “Cô Hạ, cháu đi chạy buổi sáng à? Đúng rồi, mấy lần trước bác gặp đều thấy cháu vội đi làm, bác vẫn chưa có dịp nói chuyện. Năm nay cháu bao nhiêu tuổi rồi?”

 

Hạ Mộc Ngôn nhìn bà cô: “Hai mươi bốn ạ.”

 

“Ôi, đã hai mươi bốn rồi à? Bác còn tưởng cháu chưa được hai mươi nữa đấy! Vậy cháu có gia đình chưa?”

 

“… Chưa có ạ.”

 

Chuyện này vốn không hay ho gì để nói, huống hồ đây lại chỉ là một bác hàng xóm nhiệt tình mà cô không quen lắm.

 

“Vậy tốt rồi. Con trai bác đi du học ở nước ngoài, hai hôm nữa sẽ về. Nó học tiến sĩ tài chính, năm nay 28 tuổi, lúc trước cũng làm chuyên gia phân tích tài chính cho một công ty lớn ở nước ngoài, thu nhập hàng năm cũng không phải là tệ. Cháu cũng biết, bác có thể ở Nguyệt Hồ Loan thì gia đình bác cũng không đến nỗi nào. Con trai bác lại cao lớn, hình thức cũng tương đối, chắc chắn rất xứng đôi với Cô Hạ. Để bác giới thiệu con trai bác cho cháu, rồi hai đứa xem có nghĩ đến chuyện kết hôn được không, nhé?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi