YÊU MỘT NGƯỜI NỢ MỘT ĐỜI

Chương 867:

 

Anh nghe máy, nghe vệ sĩ nói từ bên kia đầu dây: “Lục tổng, tối nay hình như Cô Hạ đi xem mắt một anh chàng trẻ tuổi…”

 

Trước khi hết giờ làm, Thẩm Mục định đưa hai tập tài liệu vào phòng làm việc của Tổng giám đốc. Sau khi gõ cửa, cậu ta bước vào, nhìn thấy bóng đáng thẳng tắp của ông chủ lọt vào tầm mắt, khí chất vẫn phi phàm như ngày thường. Vì lúc chiều cần đi gặp khách mà chiếc áo sơ mi của anh được cài khuy đến tận nút trên cùng, trang phục ngay ngắn không chút xộc xệch.

 

Đây là thái độ bình thường của Lục Cẩn Phàm trong ba năm nay. Thẩm Mục đi vào đặt tài liệu xuống, không hiểu sao, cậu ta luôn thấy nhiệt độ máy lạnh trong phòng này quá thấp. Cậu ta liếc mắt nhìn bảng hiển thị nhiệt độ của máy lạnh thì lại thấy vẫn bình thường.

 

Tại Tập đoàn Shine, Lục Cẩn Phàm đứng trước cửa số chợt nhận được tin nhắn và hình ảnh vệ sĩ gửi đến. Anh mở ra xem, nhìn thấy Hạ Mộc Ngôn đang tươi cười như hoa ngồi đối điện một người đàn ông.

 

Lục Cẩn Phàm vẫn đứng yên tại chỗ, ánh mắt ghim chặt vào khuôn mặt tươi cười của người phụ nữ, cho đến khi tiếng chuông điện thoại vang lên.

 

Anh nghe máy, nghe vệ sĩ nói từ bên kia đầu dây: “Lục tổng, tối nay hình như Cô Hạ đi xem mắt một anh chàng trẻ tuổi…”

 

“Lục tổng, tối nay anh có đi đến buổi hẹn tại khách sạn đường Hải Thái không?”

 

Lục Cẩn Phàm trầm tĩnh, đứng đút một tay vào túi quần, thờ ơ nói: “Có.”

 

Chỉ một chữ thôi mà sao lại khiến cho người ta sinh ra ảo giác như đã lọt vào hầm băng thế nhỉ?

 

Lạnh buốt.

 

Thẩm Mục không đám hỏi thêm nữa, cậu ta đi ra ngoài, cùng với thư ký sắp xếp buổi tiếp khách tối nay.

 

Sau khi rời công ty, Thẩm Mục yên lặng đi theo sau Lục Cẩn Phàm. Người đàn ông phía trước thờ ơ lạnh lùng, bước đi bình ổn.

 

Anh vừa nhàn nhã vừa điểm tĩnh mở cửa bước lên xe.

 

Ngồi trong xe, anh thoải mái chỉnh lại chiếc khuy măng sét đắt tiền.

 

Tất cả đều như bình thường. Nhưng không khí này lại lạnh như băng khiến Thẩm Mục không đám nói một câu dư thừa.

 

Đến khi xe đi ngang qua một khu phố thương mại sầm uất, dừng đèn đỏ ba mươi giây trước một nhà hàng Pháp, ánh mắt Lục Cẩn Phàm lướt qua cửa sổ kính trong suốt của nhà hàng đó.

 

Trong khoảnh khắc, trong xe yên lặng đến đáng sợ, không khí như kết tủa lại. Thẩm Mục dè đặt nhìn qua kính chiếu hậu liếc về phía sau. Vừa nhìn thấy tầm mắt của Lục Cẩn Phàm thì cậu lập tức quay đầu nhìn về hướng phòng ăn của nhà hàng Pháp kia.

 

Hạ Mộc Ngôn đã ngồi nói hàn huyên chuyện với con trai bác hàng xóm hơn một tiếng đồng hồ. Lúc đầu hai người còn khá khách sáo, nhưng sau đó vì nói đến những để tài thú vị trên thương trường và tình hình tài chính mà trò chuyện đến quên cả thời gian.

 

Hai người vừa cười vừa nói, không còn lúng túng với nhau nữa. Thiện cảm của con trai bác hàng xóm với Hạ Mộc Ngôn càng lúc càng tăng lên, Hạ Mộc Ngôn cũng vui vẻ. Cho dù đây mới là lần gặp đầu tiên nhưng cô cũng không cảm thấy quá gượng gạo.

 

Lúc bổi bàn mang lên một đĩa hoa quả thì Hạ Mộc Ngôn liếc nhìn đồng hồ, nói đùa: “Bác gái lấy cớ đi gọi điện thoại mà có về đi xa quá nhỉ. Một cuộc điện thoại này cũng sắp kéo đài hai tiếng rồi.”

 

Con trai bác hàng xóm nhìn đẳng hồ mỉm cười: “Mấy năm nay mẹ tôi vẫn lo lắng tìm bạn gái cho tôi, nhưng tôi ở nước ngoài vừa ôn thi vừa làm việc, thật sự không có thời gian sức lực mà tìm. Đúng ra thì hai năm trước tôi cũng có bạn gái, nhưng vì tính tình chúng tôi không hợp nhau, quan điểm sống cũng không hòa hợp, nên chuyện tình cảm mới bế tắc. Sau khi chia tay, tôi lại càng không nghĩ thêm về chuyện tình cảm này nữa. Mẹ tôi ở cách nửa vòng Trái đất nên dù sao cũng không vươn tay đến chỗ tôi được. Thế nhưng bây giờ vừa mới về đến nhà, tôi cũng không ngờ mẹ tôi đã thu xếp xong xuôi rồi…”

 

Nói đến đây, anh ta lại cười: “Nhưng Cô Hạ thật sự rất tài giỏi. Nói thật là tôi rất có thiện cẩm với cô. Nếu như cô cẩm thấy tôi không tệ thì sau buổi gặp mặt này, chúng ta có thể dần dần tìm hiểu nhau, tiếp xúc với nhau để xem giữa chúng ta có dấu hiệu gì để bén duyên không. Tôi không bắt buộc, cũng nhìn ra được dường như cô không phải là người quá hứng thú với chuyện xem mắt này.”

 

Hạ Mộc Ngôn nghe anh ta nói như vậy thì lại càng tự nhiên thoải mái hơn: “Đúng vậy, mọi chuyện còn tùy duyên, làm bạn thì cũng rất tốt, còn chuyện tình cảm thì không thể cưỡng cầu được.”

 

Anh ta nhìn cô một lát rồi nói: “Cô Hạ, cô có người trong lòng rồi sao?” Hạ Mộc Ngôn cầm ly nước lên, không vì câu hỏi của anh ta mà có bất kỳ phẫn ứng gì, thần nhiên uống nước, sau đó đặt ly xuống.

 

Thấy cô im lặng không trả lời, anh ta cũng không hỏi nữa. Hạ Mộc Ngôn không như những cô gái khác chỉ nói chuyện phiếm, không thích ăn uống này kia, từ khi ngồi xuống bàn ăn, thỉnh thoảng cô uống nước, hoặc cắt bít tết ăn, hoặc uống nước hoa quả, mỗi động tác đều rất tự nhiên. Mọợi cử chỉ của cô đều là sự đan xen của một người phụ nữ tao nhã chín chắn và một cô gái trẻ trung thời thượng sôi nổi. Thấy Hạ Mộc Ngôn đã ăn no, hai người ngồi đây cũng nói chuyện lâu rồi, anh ta cười nói: “Chắc mẹ tôi đã về đến Nguyệt Hồ Loan. Mẹ tôi nói cô cũng ở đấy, vậy là chúng ta cùng đường. Tôi lấy lý đo này đưa cô về, cũng không phải quá lộ liễu phải không?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi