YÊU MỘT NGƯỜI NỢ MỘT ĐỜI

Chương 881:

 

Lúc bọn họ đến Bắc Kinh đã là chập tối, lựa chọn đuy nhất lúc này là về thẳng khách sạn trước, mọi việc sẽ được sắp xếp sau đêm hôm nay.

 

Trong xe, Hạ Mộc Ngôn và Lục Cẩn Phàm ngồi ở hàng ghế sau. Tiểu Hồ và tài xế được phía Bắc Kinh cử đến lái xe ngồi ở phía trước.

 

Hạ Mộc Ngôn nhìn điện thoại di động một lát, sau đó đảo mắt nhìn nắng chiều ở phía chân trời. Nghĩ đến đêm nay phải ở lại Bắc Kinh, cô không khỏi hỏi một câu: “Chúng ta ở khách sạn nào?”

 

“Khách sạn Thịnh Đường khu Hải Dương, đã đặt phòng xong rồi, có thể đến ở ngay.” Tiểu Hồ ngồi phía trước đáp: “Hạ tổng, ngày mai cô ăn sáng xong trước bảy giờ là được, bảy giờ rưỡi chúng ta sẽ đi hợp. Việc ngày mai không nhiều lắm, nhưng ngày kia ngoại trừ phải đi họp thì buổi tối còn phải tham gia buổi tiệc quan trọng do bên phía Bắc Kinh tổ chức. Hạ tổng, cô có mang lễ phục chứ?”

 

“Còn có buổi tiệc phải tham gia sao?” Hạ Mộc Ngôn nhướng mày.

 

“Đúng vậy, đây là buổi dạ tiệc từ thiện đo giới thương nghiệp phía Bắc Kinh tổ chức. Hiếm khi Tổng Giám đốc Lục có thời gian đích thân tham gia, cho nên đạ tiệc lắn này được tổ chức long trọng hơn một chút, chúng ta nhất định phải có mặt.”

 

Quả thật Hạ Mộc Ngôn không chuẩn bị lễ phục, nhưng ở nơi phốn hoa như Bắc Kinh, cô chỉ cần tìm đại một trung tâm mua sắm nào đó hoặc một tiệm bán lễ mục đặt may riêng là có thể giải quyết chuyện này.

 

Lúc đến nơi, Hạ Mộc Ngôn ngước mắt lên nhìn khách sạn Thịnh Đường của Bắc Kinh trong lời đồn, lại nghĩ tới một vấn để quan trọng.

 

“Anh và tôi ở cùng tầng sao?” Hạ Mộc Ngôn nhìn về phía Lục Cẩn Phàm đã xuống xe.

 

Anh nhếch môi: “Chúng ta đi công tác chung, vì để thuận tiện, đương nhiên phải ở chung một tầng. Nếu không, em cho rằng thế nào?”

 

Hạ Mộc Ngôn: “…”

 

Sau khi đến phòng, Tiểu Hồ vốn định xách vali giúp Hạ Mộc Ngôn, dù sao hành lang của khách sạn đều trải thẩm đày, kéo vali không tiện, chỉ có thể xách tay.

 

Kết quả cậu ta lại thấy Tống Giám đốc Lục vẫn cực nhọc xách giúp hành lý cho cô như cũ, hoàn toàn không cần người khác nhúng tay vào. Dù trong lòng rối rắm rất lâu nhưng cậu ta cảm thấy không nên nhiều chuyện, vì vậy quyết định không đi theo sau.

 

Cửa phòng mở ra, Hạ Mộc Ngôn quay đầu nhìn Lục Cẩn Phàm, đuỗi tay toan nhận lấy hành lý: “Đến rồi, cảm ơn, tôi tự…

 

Lục Cẩn Phàm mặc kệ lời nói của cô. Ngay khoảnh khắc cửa vừa mở ra, anh đã đẩy cửa đi vào.

 

Hạ Mộc Ngôn mim môi nhìn chằm chằm bóng lưng anh rồi mới bước vào: “Đặt vali tôi ở đấy là được, anh không cẩn vào đâu.”

 

Sau khi vào cửa, Lục Cẩn Phàm đã đặt hành lí của cô xuống. Chiếc vali lớn ở cạnh tay anh giống như mọc thêm cái chân, tự động chạy đến bên tường rồi đứng yên tại đó. Lúc vali chạm vào tường, tiếng động phát ra không lớn lắm.

 

Động tác của Hạ Mộc Ngôn khựng lại, sau khi vào phòng, cô theo bản năng để cửa mở. Đi vào phòng, Hạ Mộc Ngôn định mở vali sắp xếp đồ đạc, đồng thời chứng tỏ mình rất bận rộn, để anh tự giác rời đi.

 

Nhưng anh vẫn đứng một bên nhìn cô. Trong lúc Hạ Mộc Ngôn toan ngồi xốm xuống chạm vào vali thì anh đã sải bước đi tới.

 

Hạ Mộc Ngôn nhìn thấy anh đến gần thì nắm tay cẩm vali, nhìn anh nói: “Anh bận việc gì thì đi làm đi. Tôi đang đến tháng, đâu đâu cũng thầy khó chịu. Anh đừng có chọc vào tôi, nếu không đừng trách tôi trở mặt đấy.”

 

Anh đứng trước mặt cô, khom lưng, chậm rãi củi người xuống.

 

Lúc này Hạ Mộc Ngôn đang ngồi xổm, mà anh thi lại đang đứng.

 

Vị trí có chút thua thiệt.

 

Hạ Mộc Ngôn cố nhịn để không bị khí thể của anh đè ép ngồi bệt xuống góc tường. Khoảng cách giữa hai người ngày càng gần, gắn đến nỗi cô có thể cảm giác được hơi thở nóng hổi của anh đang phả nhè nhẹ lên xương quai xanh, hơn nữa cô còn cảm nhận được hơi thở của anh lướt nhẹ qua lỗ chân lông, khiến không khí quanh người cô đều bị anh chiếm đoạt.

 

Đến khi khoảng cách chỉ còn lại nửa ngón tay thì anh mới ngừng lại, nhưng khoảng cách này cũng đủ khiến cơ thể đang ngồi xổm bên hành lý của Hạ Mộc Ngôn càng căng thẳng hơn.

 

Hạ Mộc Ngôn đau bụng, một tay ôm bụng, một tay miễn cưỡng giữ lấy tay cầm để bản thân không nhất thời chênh vênh mà ngã ngồi xuống đất, cho dù cô muốn vươn tay đẩy anh cũng không thể làm được.

 

“Hạ Mộc Ngôn.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi