YÊU MỘT NGƯỜI NỢ MỘT ĐỜI

Chương 90:

 

“Em… nóng sắp chết rồi…”

 

“Ừ.” Vẫn tiếng đáp lại trầm thấp và khàn hơn nữa.

 

Hạ Mộc Ngôn muốn hỏi tại sao anh không đưa mình về nhà. Cô chưa từng đến nơi này bao giờ, nhưng cô cũng không thể nói được nhiều. Mỗi lần cô muốn nói chuyện thì hầu như đều chỉ là âm thanh ưm ưm. Cuối cùng, cô dứt khoát cắn môi, đáng thương nhìn người đàn ông thấy được mà không ăn được trước mắt.

 

Lúc này cô mới tỉnh táo lại phần nào, Lục Cẩn Phàm đi công tác đã về rồi sao?

 

Nói ba ngày là đúng ba ngày, thật là một ông chồng đúng hẹn mà.

 

Hạ Mộc Ngôn tựa đầu vào ngực anh cho đến khi Lục Cẩn Phàm ôm cô ra khỏi thang máy. Bốn bề vắng lặng mà xa lạ, cô còn chưa kịp quan sát xung quanh, chỉ nghe tiếng bấm mật mã mở khóa trước cửa thì người đã bị Lục Cẩn Phàm ôm vào nhà.

 

 

Gian phòng xa lạ, tối đen đến mức không thấy được năm ngón tay.

 

Hạ Mộc Ngôn vô thức ngẩng đầu ngước mặt hôn anh.

 

Một khi đã hôn thì chẳng thể tách rời, hai tay cô vòng lên cổ anh ôm chặt.

 

Cửa phòng đóng “rầm” lại!

 

Đèn còn chưa mở, Hạ Mộc Ngôn đã vội vàng hôn dần xuống dưới, rơi lên yết hầu đang chuyển động của anh. Chỉ trong thoáng chốc, cô khiến cho người đàn ông có sự kiềm chế mạnh mẽ từ trước đến nay cũng phải rên thành tiếng.

 

Cằm cô bất chợt bị anh nắm lấy, giọng anh nặng nề, khàn khàn rơi bên tai cô: “Muốn à?”

 

Hạ Mộc Ngôn đã hoàn toàn đánh mất lý trí, gật đầu lia lịa trong lòng anh.

 

Để chứng minh thật sự mình rất gấp, tay cô tháo gỡ lung tung cúc áo sơ mi đắt tiền của anh. Khi tháo không được thì cô dứt khoát há miệng cắn xé.

 

Trong bóng đêm, Lục Cẩn Phàm bất chợt ôm ngang cô vào trong. Cho dù khắp nơi tối đen, nhưng anh vẫn có thể tìm được phương hướng chính xác của phòng ngủ.

 

Lúc ngã xuống mặt giường, Hạ Mộc Ngôn đã sớm không phân rõ phương hướng.

 

Mùi hương đặc thù của đàn ông lởn vởn trên mặt cô. Tất cả giác quan đều tập trung cao độ, trong đầu cô chỉ có ba chữ:

 

Ngủ với anh! Ngủ với anh! Ngủ với anh!

 

Cánh tay Hạ Mộc Ngôn vẫn ôm chặt cổ anh.

 

Lúc cô vừa vào cửa thì áo khoác đã rơi xuống, quần áo xốc xếch bị quăng lên không trung rồi từ từ đáp xuống đất.

 

“Á!”

 

Hạ Mộc Ngôn chợt hít vào một hơi, anh lập tức đứng dậy, trong nháy mắt, đèn tường đầu giường trong phòng ngủ được bật sáng.

 

Nguồn sáng ấm áp không quá chói mắt chiếu rọi lên cơ thể hai người. Chỉ là Hạ Mộc Ngôn cảm thấy vết thương trên tay đau một chốc, nhưng cô không muốn vì vậy mà gián đoạn nên giãy giụa ngồi dậy, muốn kéo quần áo trên người Lục Cẩn Phàm ra.

 

“Đừng, đừng ngừng…”

 

Nhưng cô vừa vươn tay ra đã bị anh bắt lấy. Nhìn bộ dáng mặt mày ửng hồng gấp gáp như khỉ của cô, Lục Cẩn Phàm cầm tay cô, rũ mắt nhìn hai vết thương không quá sâu trên lòng bàn tay và ngón tay.

 

Hẳn là trước đó lúc cô cầm dao trái cây và chai rượu đã không cẩn thận cắt trúng tay mình.

 

Đèn ngủ trong phòng nhất thời bật sáng, Hạ Mộc Ngôn vô thức nheo mắt lại, vẻ mặt mờ mịt nhìn bóng dáng anh cứ bỏ đi như thế trước mặt cô.

 

Đi? Cứ vậy mà bỏ đi sao?

 

Hoàn cảnh nơi này xa lạ khiến tinh thần cô đang hốt hoảng đã không còn lại bao nhiêu cảm giác an toàn.

 

Hạ Mộc Ngôn vội vã cuống quít, lảo đảo từ trên giường đứng dậy, bước đi loạng choạng tới trước cửa phòng ngủ. Cô nhìn thấy Lục Cẩn Phàm cầm một chiếc hộp giống như hộp y tế quay lại.

 

Mắt Hạ Mộc Ngôn nhìn chằm chằm vào hộp y tế trong tay anh: “Đây là…”

 

Trên người cô bây giờ không Lục quần áo. Cô đứng ở đó như hoàn toàn không phát hiện tình huống của mình bây giờ.

 

Lục Cẩn Phàm nhìn mà yết hầu chuyển động lên xuống, khàn giọng nói: “Trở về ngồi đi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi