YÊU MỘT NGƯỜI NỢ MỘT ĐỜI

Chương 900:

 

Cô nén đau đứng thẳng lên, một tay xoa eo, một tay cắm lấy túi xách của mình, đang định đi thì Dung Yên lại cố chấp nhào tới túm lấy váy cô lần nữa.

 

Hạ Mộc Ngôn bị cô công chúa Bắc Kinh này làm phiển thì hoàn toàn mất kiên nhẫn, quát cô ta: “Cô có thôi đi không?”

 

Nói rồi Hạ Mộc Ngôn liền hất mạnh tay cô ta ra.

 

Dung Yên lại bất ngờ nắm chặt lấy tay cô, mắt hơi đỏ lên, nhớ lại màn xuất hiện của Lục Cẩn Phàm và Hạ Mộc Ngôn tại tiệc rượu ban nãy, nhớ lại ánh mắt dịu đàng và cưng chiều chưa ai có thể nhận được của Lục Cẩn Phàm dành cho Hạ Mộc Ngôn là trong lòng liền khó chịu, cuối cùng tất cả đều kết tủa thành ghen ghét.

 

Trên đời này, người phụ nữ đầu tiên khiến Dung Yên đổ kị, có lễ chính là Quý Noäãn.

 

“Cô có bị bệnh không…”

 

Hạ Mộc Ngôn nhăn nhó muốn hất tay Dung Yên ra lần nữa, nhưng tay cô vẫn chưa chạm vào tay cô ta thì bên cạnh bất ngờ vang lên một tiếng quát khẽ đầy lạnh lùng: “Cô đang làm gì vậy?”

 

Nghe thấy tiếng quát lạnh lùng này, Hạ Mộc Ngôn vô thức liếc qua, bỗng trông thấy Dung Thành – anh trai Dung Yên bước nhanh tới từ lối đi nhỏ trước mặt. Là Tổng Giám đốc của Tập đoàn Dung thị, trên người anh ta toát ra khí thế cao ngạo lạnh lùng khiến người ta khó mà tới gần, anh ta nhìn Hạ Mộc Ngôn với ánh mắt thù địch.

 

Dung Thành bước đến trước mặt các cô, xô mạnh Hạ Mộc Ngôn ra, rồi ôm vai Dung Yên đang ngồi dưới đất lên: “Yên Yên, em không sao chứ?”

 

Mắt Dung Yên vẫn còn hơi đỏ, cô ta lắc đầu: “Không sao, chỉ bị ngà tí thôi, hình như trật chân rồi.”

 

Ngoài miệng, Dung Yên nói không sao, nhưng ánh mắt tủi thân nhẫn nhịn lại rất rõ ràng.

 

Hạ Mộc Ngôn đang không để phòng thì bất ngờ bị đẩy, lần này cũng may cô kịp giữ thăng bằng, chỉ bị lùi ra đẳng sau một bước rồi đựa vào tường nên không bị ngã nữa.

 

Cô chợt ngước mắt nhìn Dung Thành đang chuẩn bị đỡ em gái đứng dậy: “Tổng Giám đốc của Dung thị có khí phách như vậy sao? Cả hai người cùng bị ngã, kể cả cô ấy có là em gái anh, anh vội đến đỡ thì cũng không cần phải xô đẩy tôi như vậy chứ.”

 

Dung Thành đang kiểm tra chân của Dung Yên vẫn còn ngồi dưới đất, nghe tiếng Hạ Mộc Ngôn nói thì lập tức môi mím lại thành một đường kể thẳng tắp, lạnh lùng quay sang nhìn cô: “Hạ tổng, mấy năm trước em gái tôi từng bị ngã cầu thang nên gãy chân. Cô xuất hiện khiến cho em tôi tính thắn bất ổn còn chưa tính, tôi cũng không mong cô có thể tự giác rời xa Lục Cẩn Phàm, nhưng bây giờ cô lại còn ngang nhiên đẩy em tôi ngã xuống đất. Cô thật sự cho rằng chỉ dựa vào cái tên Tập đoàn MN là có thể đặt một chân vào Bắc Kinh này sao? Chân em tôi mà gặp bất trắc gì sau cú ngã này, thì tôi sẽ khiển cho cô và cả công ty của cô bốc hơi hoàn toàn khỏi nước này!”

 

Nhà họ Dung ở Bắc Kinh có địa vị không tầm thường. Dựa vào mối quan hệ xã hội phức tạp với lãnh đạo ở Bắc Kinh, cùng với các mạng lưới quan hệ khác, họ có muốn lật để một công ty từ Anh mới đăng ký trụ sở về nước thì cũng là một chuyện rất đơn giản.

 

Quý Noần đứng vững bên cạnh tường, ánh mắt lành lạnh nhìn tình cảm anh em này.

 

Có về như chuyện Dung Yên ngã bị thương đã bị đố vấy hết lên người cô rồi.

 

Đón ánh mắt lạnh như băng của Dung Thành, Hạ Mộc Ngôn cười như không cười: “Tôi nói này Dung tổng, anh đứng từ cách xa mười mấy mét nhìn thấy rõ cả tôi và cô ta cùng ngã xuống, lại còn có cả camera giám sát ở nhà vệ sinh nữa, anh biết tôi bị ngã như thế nào mà đúng không? Chưa hỏi gì mà đã vội vội vàng vàng đổ tội lên đầu người khác, hai người đúng là anh em ruột, vừa độc đoán vừa ích kỷ, phán đoán mọi việc chỉ dựa vào suy đoán chủ quan. Chân cô ta có bị gãy hay không, không liên quan gì đến tôi, kể cả bây giờ cô ta có vừa bị gãy xương thì cũng không liên quan gì đến tôi. Nếu anh không biết rõ chuyện gì đang xảy ra thì đến phòng bảo vệ tìm đoạn băng ghi hình ngoài cửa nhà vệ sinh mà tìm hiểu. Cũng may là chúng tôi ngã ở đây, chứ nếu là ở bên trong nhà vệ sinh không có camera giám sát thì tôi sợ là mình có mồm năm miệng mười cũng không nói được gì phải không?”

 

Còn muốn thủ tiêu cả Tập đoàn MN, người nhà họ Dung thật là quá ngông cuồng tự đại rồi.

 

Sắc mặt Dung Thành sa sầm: “Không phải cô đẩy em tôi thì sao nó lại ngã ở đây được? Chân của nó không thể có bất kỳ sơ suất nào, bản thân nó biết điều này hơn ai hết. Nếu không phải tại cô thì sao em tôi lại ngã xuống đất được? Lại còn bị trật chân nữa?”

 

Hạ Mộc Ngôn buồn cười, cũng không thèm phí lời giải thích với anh ta, giơ tay lên chỉ vào camera giám sát: “Tôi không lặp lại những gì đã nói, có gì thì chờ xem xong video rồi nói.”

 

Dung Thành cười lạnh: “Không cần phải mất công đi xem camera giám sát làm gì. Có ai đang yên đang lành mà lại đi kiểm tra băng ghi hình ở trước phòng vệ sinh nữ chứ? Tôi đang không hiểu sao nó ở trong phòng vệ sinh lâu như vậy mà chưa ra, xem ra là bị cô quấn chân rồi.”

 

Hạ Mộc Ngôn: *…”

 

Thật đặc biệt, đúng là có bản lĩnh đổi trắng thay đen.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi