YÊU MỘT NGƯỜI NỢ MỘT ĐỜI

Chương 968:

 

Trái lại Tiêu Lộ Dã hết sức tự nhiên ngồi bên cạnh trò chuyện với cô: “Gần đây phía Bắc Kinh thật náo nhiệt, nào là tiệc tùng, nào là họp tọa đàm tài chính. Các nhân vật lớn đều tập họp hết lại, nhiều người muốn đến đây mà chẳng có tư cách, là Lục Cẩn Phàm đưa em tới à?”

 

Hiện giờ Hạ Mộc Ngôn rất không muốn nhắc đến Lục Cẩn Phàm. Bây giờ, cổ cô vẫn còn đang thoa kem che khuyết điểm, mặc áo tay dài quần dài, lại còn phải thường xuyên ngồi dưới máy điều hòa vì sợ toát mồ hôi sẽ trôi mất lớp kem che khuyết điểm. Đến lúc đó, mọi dấu vết trên cổ hiện ra, cho dù cô muốn nói mình và Lục Cẩn Phàm không có quan hệ thì e rằng cũng chẳng mở miệng được.

 

Nhưng chuyện đến Bắc Kinh lần này đúng là ý của Lục Cẩn Phàm.

 

Cô gật đầu một cái.

 

Thấy Hạ Mộc Ngôn gật đầu, Tiêu Lộ Dã nhướng mày cười. Trong nháy mắt, sắc mặt Dung Thành trở nên âm u mấy phần.

 

“Dù sao hiện nay Tập đoàn MN cũng đã dời về trong nước, thỉnh thoảng em đi dạo Bắc Kinh cũng tốt. Nếu sau này có dịp ghé Bắc Kinh, lỡ anh và Lục Cẩn Phàm không rảnh thì em có thể tìm Dung tổng.” Lúc này, Tiêu Lộ Dã mới dời mắt nhìn Dung Thành, ánh mắt sâu xa, cười nói: “Dung tổng cũng là Đại công tử đứng nhất nhì ở chốn Bắc Kinh này. Không tính tới chuyện nhà họ Dung ở Bắc Kinh, Tập đoàn Dung thị ở đây hợp tác với đủ loại công ty lớn trong nước, với thực lực của anh ta, việc giúp em liên hệ với vài đối tác ở Bắc Kinh hoặc giúp em đứng vững gót chân trong giới Bắc Kinh là chuyện dễ như trở bàn tay.”

 

Dung Thành nhìn Tiêu Lộ Dã, lại nghe Tiêu Lộ Dã nói tiếp: “Dung tổng, dù gì chúng ta cũng có giao tình nhiều năm. Sau này, nếu cô em gái của tôi đến Bắc Kinh thì vẫn phải phiền anh chăm sóc nhiều hơn.”

 

Mặt Dung Thành hơi thay đổi: “Em gái? Sao tôi chưa từng nghe nói anh có em gái? Thế nào? Hạ tổng là em gái nuôi mà anh lén nhận à?”

 

Khi Hạ Mộc Ngôn nghe thấy hai chữ em gái thì khắp người đều nổi da gà.

 

Nhưng Tiêu Lộ Dã cười cực kỳ thản nhiên: “Cứ xem là vậy đi. Người trong giới đều biết Dung tổng là người cuồng em gái. Cô Hai nhà anh cũng được người anh trai như anh che chở từ nhỏ đến lớn, còn tôi đây một thân một mình đã quen nên cũng hiếm khi có cơ hội chăm sóc em gái. Con bé Hạ Mộc Ngôn này tính tình quật cường, nhưng thật ra rất tốt. Tôi và ba tôi đều thích nó, muốn gọi nó về nhà ăn một bữa cơm cho vui nhà vui cửa. Nó thì ngược lại, chẳng muốn để ai hiểu lầm, cho nên ít khi nhắc đến chuyện này.”

 

Nghe Tiêu Lộ Dã nói ba anh ta cũng rất thích Hạ Mộc Ngôn, Dung Thành mới nhìn Hạ Mộc Ngôn thêm vài lần.

 

Từ lần trước Hạ Mộc Ngôn gặp ông cụ Tiêu Chấn Quân thì đã không còn liên lạc gì nữa. Cô không hỏi, Tiêu Lộ Dã cũng không nhiều lời, nhưng thật ra có nhiều chuyện không cần nói cũng biết.

 

Em gái?

 

Ha ha, ai là em gái anh.

 

Dung Thành cười khẩy, nhếch môi: “Không ngờ Hạ tổng và nhà họ Tiêu còn có quan hệ thân thiết như vậy. Nếu nói thế, chúng ta cũng không cần phải xa lạ làm gì. Sau này, cô Hạ có thể đến Bắc Kinh nhiều một chút. Cô cũng đang trong độ tuổi kết hôn, nếu tình cũ xưa kia đã đứt thì cứ bỏ qua một bên, tôi thay cô tìm vài mối môn đăng hộ đối, đảm bảo không để cô thiệt thòi.”

 

Hạ Mộc Ngôn buông chiếc nĩa trong tay xuống, vẻ mặt tươi cười, giọng nói nhẹ nhàng biếng nhác: “Dung tổng cứ để ý nhắc tới nhắc lui chuyện hôn nhân của tôi mãi, sao có thể gọi là xa lạ được? Một người điều hành công ty niêm yết như anh mà cũng đi quan tâm những chuyện này của người khác, hình như hơi rảnh quá rồi thì phải?”

 

Lời nói của Hạ Mộc Ngôn không hề khách sáo, Tiêu Lộ Dã nghiêng đầu, nhìn gương mặt trắng nõn tinh xảo của Hạ Mộc Ngôn rồi mỉm cười dời mắt, giọng điệu hờ hững nói: “Cũng phải, vừa rồi anh nghe trong ý của Dung tổng hình như rất quan tâm đến chuyện của em. Chẳng lẽ dạo này Dung tổng định nhúng tay vào kinh doanh môi giới hôn nhân? Tôi khuyên anh nên thu tay lại đi, nói cho cùng thì có rất ít người quan tâm đến ngành nghề này. Người làm nghề này thường đều lấy đá đập chân mình, vừa tốn sức mà lại chẳng được cảm ơn, còn không kiếm được tiền, vẫn là không làm thì hơn.”

 

Đuôi mày Dung Thành hơi nhếch lên, nụ cười trên môi càng hằn sâu và lạnh hơn vài phần.

 

Anh ta vốn cho rằng Tiêu Lộ Dã chỉ không thích nhìn thấy Hạ Mộc Ngôn ngồi đây chịu ấm ức, nên mới chạy tới góp mặt cho vui.

 

Thật không ngờ hóa ra công tử nhà họ Tiêu trước giờ không tham dự bất kỳ chuyện gì trong vòng tranh đấu thị phi mà cũng âm thầm trào phúng như thế.

 

Xem ra sự tồn tại của Hạ Mộc Ngôn ở nhà họ Tiêu cũng không thấp, hơn nữa thân thế Hạ Mộc Ngôn lại không rõ ràng, nếu liên hệ hai điều này với nhau thì…

 

Đúng là thú vị.

 

Dung Thành chỉ cười: “Đương nhiên là không thể làm nghề này rồi, ai lại đi giới thiệu một cô gái mà chẳng biết là hàng nguyên tem hay hàng si-đa. Lỡ như giới thiệu nhầm phụ nữ đã ly hôn thành gái chưa chồng để người ta cưới về, họ quay lại tìm tôi tính sổ thì khó xử lắm.”

 

Anh ta tiện tay cầm khăn giấy lót bên dưới đĩa ở trên bàn, lau tay: “Hiện giờ tình hình lầu hai thế nào rồi? Không phải là có hai bàn đang đánh bài sao? Chẳng lẽ Tiêu tổng thua nhiều quá nên mượn cớ đi vệ sinh để trốn ra ngoài dạo mát? Hình như anh ra ngoài cũng lâu quá rồi đấy, những người trên đó sẽ không đợi anh đến sốt ruột đấy chứ?”

 

Tiêu Lộ Dã nâng đôi mắt đen kịt lên, nhìn Dung Thành đang chuẩn bị dùng bữa, đôi môi mỏng nhếch thành nụ cười lạnh lùng cực điểm. Ngón tay với khớp xương rõ ràng đang thưởng thức tách cà phê nhẹ nhàng gõ một cái.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi