YÊU MỘT NGƯỜI NỢ MỘT ĐỜI

Chương 973:

 

Người đàn ông bên cạnh thấy cô ta mất bình tĩnh, dù cho bọn họ muốn ôm bắp đùi Tổng Giám đốc Dung nhưng cũng không nên quá trắng trợn trước mặt Tổng Giám đốc Tiêu như thế, vì vậy anh ta lập tức nói: “Được rồi, đừng nói nữa, trước đây tôi chơi bài với cô cũng chẳng thấy cô thắng được mấy ván. Kỹ năng chơi bài như cô mà cũng muốn dạy Tổng Giám đốc Tiêu sao?”

 

Người phụ nữ nghe ra ý cảnh cáo trong lời nói của anh ta, sắc mặt lập tức cứng đờ, tiếp tục đánh, không nói gì nữa.

 

Đúng là tức mà, vừa rồi cô ta thấy rõ là Tiêu Lộ Dã thả nước, đây rõ ràng là đang giật tiền!

 

Vừa rồi Tổng Giám đốc Tiêu cứ luôn ăn bài mọi người, đến khi có thể ăn lớn chỗ Hạ Mộc Ngôn thì ngay cả chiếu cũng bỏ!

 

Mọi người tiếp tục đánh vài ván. Thật ra Hạ Mộc Ngôn chơi bài không giỏi, chỉ biết chơi chứ chơi không tốt. Vì ôm đầy bụng tức, bốc bài lại rất hên, hơn nữa còn luôn nghĩ cách nhắm vào Hạ Mộc Ngôn nên cuối cùng người phụ nữ bên cạnh thắng được một ván lớn.

 

Hạ Mộc Ngôn chỉ đặt trên bàn một trăm thẻ đánh bài, trong nháy mắt đã bị người phụ nữ kia thắng hơn tám mươi cái.

 

Hai ván tiếp theo, Hạ Mộc Ngôn nhìn hai thẻ đánh bài đáng thương còn sót lại trước mặt, đành nói: “Hay là tôi gọi những người khác đến chơi nhé? Tôi chơi không giỏi, loáng một cái mà đã sắp thua sạch thẻ đánh bài rồi.”

 

Tiêu Lộ Dã lập tức ném hai cọc thẻ cho cô: “Lấy của anh này.”

 

Hạ Mộc Ngôn nhìn cả đống thẻ đánh bài bất ngờ chất chồng trước mắt mà cảm thấy khó tin.

 

Người phụ nữ: “…”

 

Người đàn ông: “…”

 

Cọc thẻ Tổng Giám đốc Tiêu tiện tay ném qua phải hơn một triệu, thật không hổ danh là công tử của Tập đoàn Lăng Tiêu.

 

Người phụ nữ kia khó chịu nói: “Tiêu tổng, một thẻ đánh bài cũng hơn mười nghìn. Anh đưa cho cô ta nhiều như vậy, lỡ như cô ta thua sạch thì…”

 

Không đợi cô ta dứt lời, Tiêu Lộ Dã đã nhìn Hạ Mộc Ngôn, cười nói: “Cứ thua đi, thua tính cho anh.”

 

Người phụ nữ kia tức đến suýt hất tung đống bài trước mặt, cố kiềm chế cơn giận để chơi tiếp.

 

Họ lại đánh thêm một ván nữa, lần này Hạ Mộc Ngôn chơi không tồi, hơn nữa Tiêu Lộ Dã còn đánh ra vài con cờ có thể giúp cô phỗng. Người đàn ông đối diện cảm giác được Tổng Giám đốc Tiêu che chở Hạ Mộc Ngôn nên quyết định không gây khó dễ nữa, biết thời biết thế mà thả cờ cho Hạ Mộc Ngôn, để cô có tới một ván ù ba phán.

 

“Vậy mà Hạ tổng còn bảo chơi bài không giỏi, bây giờ không phải chơi hay lắm sao?” Người đàn ông đối diện cười nói.

 

Hạ Mộc Ngôn cũng chỉ mỉm cười, cô nhìn thấy hết những thứ diễn ra trên bàn, nên đương nhiên cũng mặc kệ lời nói suông này.

 

Cuối cùng đánh thêm một ván, Hạ Mộc Ngôn lại ù.

 

Lần này cô ù là nhờ quân bài Tiêu Lộ Dã đánh ra. Cô ngước mắt lên cười với anh ta: “Ngại quá, Tiêu tổng, tôi lại thắng rồi.”

 

Vẻ mặt Tiêu Lộ Dã không hề lộ ra cảm xúc, thua một cách rất bình tĩnh. Anh ta lại tiện tay ném một cọc thẻ đánh bài đến trước mặt cô: “Thắng bao nhiêu thì tự em lấy đi.”

 

Lúc ngả bài, người phụ nữ đối diện nhìn thấy quân bài của Tiêu Lộ Dã thì lại không phục, hét oang oang: “Tiêu tổng, rõ ràng bài của anh rất đẹp, sao lại tách riêng ra đánh! Anh phá ván cờ đến nông nỗi này, quân nào cũng bị Hạ tổng phỗng mất!”

 

Hạ Mộc Ngôn lướt mắt nhìn cờ của Tiêu Lộ Dã. Ừm, quả nhiên đều là bị cô phỗng.

 

Có điều tuy nghĩ vậy nhưng Hạ Mộc Ngôn vẫn không khách sáo mà lấy đúng số thẻ đánh bài mình thắng, sau đó ném cho Tiêu Lộ Dã một ánh mắt kiểu như đại ân này không lời nào cảm tạ hết.

 

Con bé này, được lợi mà còn khoe mẽ.

 

Tiêu Lộ Dã không để ý bất cứ ai, cười cười nói nói rồi lại đánh tiếp hai ván. Nhờ vận may bất ngờ phất lên, cộng với sự tiếp viện của hai người đàn ông hào phóng cho nên Hạ Mộc Ngôn thắng liên tục vài ván. Người phụ nữ kia vì không cam lòng mà kiên trì đánh tiếp, chớp mắt đã thua bảy tám triệu, thậm chí một nửa số tiền đó đều bị Hạ Mộc Ngôn thắng. Cô ta tức điên lên đứng bật dậy quát: “Không chơi nữa! Chẳng vui gì cả, tôi đi uống rượu!”

 

Dứt lời, người phụ nữ xoay người chạy trở về bên cạnh Dung Thành. Nhưng từ đầu tới cuối Dung Thành chỉ ngồi đó thỉnh thoảng nhìn sang, chẳng hề sai bảo người khác làm bất cứ chuyện gì, cho nên đương nhiên cũng chẳng thể an ủi.

 

Ngược lại, Hạ Mộc Ngôn đánh mạt chược một lát mà bỗng nhiên kiếm được vài triệu. Cô vừa gom thẻ đánh bài trên bàn, nhìn về phía Tiêu Lộ Dã cười: “Tôi cứ nghĩ sao anh lại bảo tôi vào đây, hẳn mấy người này cố ý chạy tới làm bia ngắm bắn nhỉ? Sau này có chuyện tốt như thế nữa, anh nhớ gọi tôi đấy.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi