YÊU MỘT NGƯỜI NỢ MỘT ĐỜI

Chương 981:

 

“Nhưng cuộc sống mà, dù sao cũng phải trải qua vài đả kích thì mới khiến người ta thấy rõ bước tiếp theo nên đi thế nào. Thật ra, thời điểm khó khăn nhất cũng không tính là quá lâu, càng không phải chị Đại hoàn toàn không có bạn. Chị ấy có rất nhiều mối quan hệ không tồi ở Luân Đôn. Dù không nhận sự giúp đỡ của người khác, nhưng vẫn có người thích chị ấy, âm thầm giúp sức cho công ty của chị ấy, cho đến khi công ty bỗng nhiên ký kết thành công một dự án, lấy được mấy chục triệu tiền đầu tư, lúc đó công ty mới bắt đầu dần đi vào quỹ đạo chính thức, đạt được thành tích trong sự nghiệp, cuộc sống cũng trở nên tốt đẹp hơn. Đúng là từng có những lúc gian khổ, nhưng như chị Đại nói vậy, những gian khổ đó so với những lợi ích đạt được sau này đều không đáng nhắc tới, không cần phải thường xuyên treo trên miệng. Thế nên có rất nhiều chuyện chị ấy không bao giờ nhắc lại, tôi cũng sắp quên mất, chỉ nhớ chị Đại đã rất mạnh mẽ. Thật đấy, dù chị ấy không phải một người phụ nữ quá đặc biệt, nhưng ít nhất chị ấy là người phụ nữ khiến tôi bội phục.”

 

“Nếu như Lục tổng thật sự muốn biết thời điểm khó khăn nhất của chị Đại, thì trong mắt tôi, có lẽ không phải thời điểm thiếu tiền, mà là thời điểm vừa mới sang Anh. Lúc ấy chị Đại thật sự như sống trong ma trận, mỗi ngày thức dậy sẽ thỉnh thoảng nhìn ra cửa sổ, hoặc nghe thấy bất cứ tiếng động gì ngoài cửa là sẽ bất chợt chạy ra mở cửa. Tôi biết chị ấy đã ký xong đơn ly hôn rồi mới xuất ngoại, chắc chắn là đã buông bỏ, không thể là đang chờ đợi ai. Có lẽ ngay cả chính chị ấy cũng không biết mình đang làm gì, chỉ là thường xuyên ngẩn người nhìn ra cánh cửa trống không… Tình trạng đó duy trì khoảng hơn ba tháng, cho đến khi công việc của công ty nhiều lên, càng ngày càng bận rộn thì chị ấy mới xem như thoát khỏi…”

 

“Cho nên, bây giờ dù chị Đại lựa chọn thế nào, tôi nghĩ tôi cũng sẽ thông cảm cho chị ấy, thậm chí là tôn trọng chị ấy. Bởi vì có vài thứ không phải chị ấy không kiên trì vượt qua, không phải không ra sức thực hiện, càng không phải quyết tâm muốn phủ nhận và từ chối điều gì đó. Nhưng ba năm như thế là quá đủ rồi, ngay cả tôi cũng đã quen với tính tình hiện giờ của chị ấy. Dù bây giờ chị ấy thỉnh thoảng sẽ vô cùng gay gắt, nhưng tôi vẫn cho rằng chị ấy đúng. Tôi chính là mù quáng lại vô lý khi ủng hộ chị Đại của tôi như thế đấy. Lục tổng, anh hiểu ý tôi không…”

 

***

 

Tận đến khi bóng dáng của Lục Cẩn Phàm biến mất, Tiểu Bát mới thoát khỏi những lời dõng dạc vừa rồi của mình. Cô nàng đứng trước cửa run rẩy hồi lâu mới nhớ ra, có phải vừa rồi mình nói nhiều quá không.

 

Rõ ràng chị Đại ghét nhất việc cô và người khác nói về chuyện của chị ấy…

 

Tiểu Bát lập tức ngẩng mặt lên, đến gõ cửa phòng của Hạ Mộc Ngôn.

 

Thời tiết ở Bắc Kinh rất lạnh, dù sao cũng đã cuối tháng Chín rồi.

 

Hơn bảy giờ sáng, sau khi thức dậy, Hạ Mộc Ngôn tắm rửa sửa soạn. Lúc cô ra khỏi phòng đã là tám giờ hơn.

 

Lúc đi ra, Hạ Mộc Ngôn mặc một cái áo khoác dài màu xám đậm, không dày lắm, nhưng nó phù hợp với thời tiết vừa vào thu lúc này. Dấu vết trên cổ không biến mất nhanh vậy, lúc sáng đi tắm cô vẫn có thể thấy rõ vài vết mờ mờ khiến người ta vừa nhìn đã biết đó là vết gì. Thế là cô đành phải quàng khăn choàng cổ. Lúc đóng cửa, một tay cô kéo vali, một tay cầm kính râm, hoàn toàn là trang phục chuẩn bị ra sân bay.

 

Tiểu Bát cũng đã dậy từ lâu. Sau khi dậy, cô nàng bỗng nhận được điện thoại của quầy lễ tân, sau đó xuống lầu bê hai phần đồ ăn sáng lên.

 

Thấy Hạ Mộc Ngôn đi ra, Tiểu Bát vội vàng đưa đồ ăn sáng cho cô: “Chị Đại, sớm vậy đã ra sân bay rồi à? Nửa tiếng nữa xuất phát cũng được mà. Đây là bữa sáng mà Tổng Giám đốc Lục cử người mang tới đấy. Có cháo đậu đỏ hạt bobo, có mì hoành thánh, còn có bánh mì nướng và sữa bò, đều là những món chị thích ăn.”

 

Hạ Mộc Ngôn hơi dừng lại, nhìn những thứ trong tay Tiểu Bát: “Lục Cẩn Phàm bảo người mang tới?”

 

“Đúng vậy, là anh trợ lý tên Tiểu Hồ đó. Anh ấy bảo đây là bữa sáng do đích thân Tổng Giám đốc Lục yêu cầu, sau đó bảo anh ấy mang tới. Anh ấy còn nói Tổng Giám đốc Lục dặn là bảo chị ăn sáng đàng hoàng xong rồi mới đi, đừng vì thời gian gấp gáp mà nhịn đói.”

 

Hạ Mộc Ngôn nhìn những món ăn sáng kia, hờ hững nói: “Em muốn ăn món nào?”

 

“Em ăn món nào cũng được, những món này rõ ràng đều là những món chị thích ăn. Lúc trước ở Anh, có mấy lần chị thèm mấy món ăn sáng kiểu Trung chính thống kinh khủng nhưng không thể tìm được. Mấy món Trung do người nước ngoài nấu ra thật khó ăn. Không ngờ Tổng Giám đốc Lục đều biết những món ăn sáng chị thích, còn mua được tất cả.” Tiểu Bát vừa nói vừa nhìn Hạ Mộc Ngôn bằng đôi mắt sáng trong: “Thật ra ở Hải Thành cũng không có việc gì gấp, chị có muốn ở lại Bắc Kinh vài ngày rồi mới về không? Tổng Giám đốc Lục thật sự là rất quan…”

 

“Không phải đã đặt xong vé máy bay rồi sao?”

 

“… Có thể trả lại mà.”

 

“Không cần trả, về luôn đi. Thật sự là chị có vài việc gấp cần phải về kiểm tra.”

 

“Vậy cũng được.” Tiểu Bát đưa đồ ăn sáng cho cô: “Chúng ta ăn sáng xong rồi đi nhé? Đừng uổng phí tâm ý của Tổng Giám đốc Lục.”

 

Hạ Mộc Ngôn lại nhìn những món ăn sáng kia, quay người đi thẳng vào phòng Tiểu Bát, định sẽ ăn sáng cùng cô nàng ở đây.

 

Tiểu Bát ân cần mở nắp hộp mì hoành thánh ra, đưa thìa đũa cho cô, sau đó vừa ở bên cạnh ăn bánh mì nướng và sữa bò, vừa nhồm nhoàm nói: “Chị Đại, tối qua em thấy Tổng Giám đốc Lục đi ra từ phòng chị.”

 

Tay cầm thìa của Hạ Mộc Ngôn hơi khựng lại, nhưng cô không nói gì, chỉ cúi đầu cắn hoành thánh.

 

“Khi em trở lại phòng chị lần nữa, em thấy môi chị hơi sưng…” Tiểu Bát vừa nói vừa rụt cổ lại, cứ như sợ Hạ Mộc Ngôn đánh mình. Nhưng từ đầu đến cuối Hạ Mộc Ngôn chỉ yên lặng ngồi ăn, không để ý tới cô nàng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi