YÊU MỘT NGƯỜI NỢ MỘT ĐỜI

Chương 995:

 

Tuy Hạ Mộc Ngôn ngủ mê man nhưng cũng chỉ sốt cao nên không mở mắt ra, chưa đến mức mất đi cả bản năng nuốt. Có điều vì tư thế cô nằm nên sẽ có chút nước cháo bị chảy từ khóe miệng xuống. Lục Cẩn Phàm không ghét bỏ mà lấy khăn giấy lau miệng giúp cô, rồi chậm rãi múc từng thìa đút cho cô uống.

 

Từ gói mì chưa mở trong phòng Hạ Mộc Ngôn cũng có thể thấy được tối qua cô vẫn chưa ăn gì. Nếu không phải vì quá đói bụng hoặc bụng đau khó chịu thì cô sẽ không liều lĩnh đi ra ngoài mua đồ ăn giữa trời mưa to.

 

Cô mới về nhà bà ngoại được vài ba ngày mà đã bỏ cả cơm tối, sốt cao một đêm không ai biết, thậm chí còn có thể bị lây cúm.

 

Vừa nghĩ đến Hạ Mộc Ngôn sống ở thành phố Cát vài ngày giữa những người thân không đối xử tử tế với cô, ánh mắt Lục Cẩn Phàm đã lạnh đi, động tác mớm nước cháo cho Hạ Mộc Ngôn cũng chậm đi rất nhiều.

 

Có lẽ trong bụng có ít nước cháo nên Hạ Mộc Ngôn không còn khó chịu nữa, hàng lông mày thi thoảng nhíu lại trong cơn mê cũng dần dãn ra. Có lẽ được nước cháo làm dịu đi nên đôi môi khô khốc trắng bệch cũng có vẻ khá hơn nhiều. Đến khi không còn nước cháo nữa, Lục Cẩn Phàm bắt đầu đút cháo cho cô. Trong miệng bị vướng không dễ nuốt xuống, Hạ Mộc Ngôn vừa nuốt được một ngụm thì mở mắt ra theo bản năng.

 

“Tỉnh rồi?” Giọng anh vang lên từ cạnh giường.

 

Hạ Mộc Ngôn ngơ ngác một lúc lâu thì tầm mắt mơ hồ mới trở nên rõ ràng. Cô nhìn người đàn ông Lục áo sơ mi đen ở cạnh giường, thấy áo anh có vẻ hơi nhăn một chút, có lẽ bị từ lúc anh bế cô đến bệnh viện.

 

“Tỉnh rồi thì há miệng ra, ăn cháo đi đã. Em còn đang truyền dịch, để bụng đói thì không tốt cho dạ dày.” Bên tai cô lại vang lên giọng nói trầm thấp.

 

Hạ Mộc Ngôn nhìn chằm chằm Lục Cẩn Phàm, vẫn còn hơi mơ hồ. Đây là đâu? Không phải cô đang ở thành phố Cát sao? Không phải Lục Cẩn Phàm đang còn ở Bắc Kinh sao? Nhưng anh… sao anh lại ở đây?

 

Là cô đang nằm mơ hay cô không còn ở thành phố Cát nữa?

 

Tuy trong đầu vẫn còn rất nhiều chuyện chưa sáng tỏ, nhưng miệng cô vẫn rất tự giác há ra, phối hợp với động tác đút cháo của anh. Cô ăn được kha khá, cảm giác trong bụng không còn trống rỗng nữa, cả người cũng khỏe hơn.

 

Hơn nửa bát cháo cứ thế chui vào bụng cô. Một lát sau Lục Cẩn Phàm đứng dậy, rồi chẳng mấy chốc quay lại, đỡ cô ngồi dậy dựa vào giường, lấy ống hút thả vào cốc nước ấm, đưa đến bên miệng cho cô uống.

 

Hạ Mộc Ngôn sốt một đêm, cơ thể bị mất nước. Sau khi uống rất nhiều nước thì cô lại ho vài tiếng. Anh nhẫn nại vỗ lưng cô, cô mới mím đôi môi nhợt nhạt, nhìn anh: “Sao anh lại ở đây?”

 

Lục Cẩn Phàm vẫn không hề dao động, nghe thấy tiếng cô khàn đi thì kề nước bên miệng cho cô uống thêm.

 

Hạ Mộc Ngôn nghe lời uống thêm vài ngụm. Khi cô còn đang uống nước thì nghe thấy giọng nói của thản nhiên của người đàn ông vẫn đang kiên nhẫn đút nước kia vang lên: “Nếu anh không ở đây, cứ ở Hải Thành chờ em về thì chắc em đã sốt thành kẻ khờ luôn rồi.”

 

“Em… khụ khụ…” Hạ Mộc Ngôn nâng cánh tay không có kim truyền lên, đảo mắt nhìn một vòng xung quanh phòng. Có lẽ đây là phòng bệnh tốt nhất ở bệnh viện thành phố Cát. Cô nhìn thấy cạnh giường có biểu tượng ghi Bệnh viện Trung tâm thành phố Cát thì mới biết mình vẫn còn ở nơi này.

 

Hóa ra đến cả một địa phương nhỏ, chó ăn đá gà ăn sỏi như thành phố Cát mà Lục Cẩn Phàm cũng đến.

 

“Anh đến đây từ lúc nào?” Hạ Mộc Ngôn gắng gượng hỏi anh với cái cổ họng khàn đặc, nói xong thì lại ho vài tiếng.

 

Lục Cẩn Phàm lại duỗi tay ra vỗ nhẹ lên lưng cô: “Đừng hỏi vội, chờ một lát nữa rồi nói.”

 

Hạ Mộc Ngôn ho một lúc rồi mới vội vàng nhận lấy cốc nước anh đưa đến uống một ngụm to, sau đó thoải mái tựa vào đầu giường. Vì tay còn kim truyền nên cô không thể lộn xộn, chỉ có thể ngồi im nhìn anh.

 

Thấy cô vẫn nhìn mình chằm chằm, rõ ràng còn muốn hỏi nữa, Lục Cẩn Phàm mới bình thản nói: “Biết em đến thành phố Cát nên anh đến xem thế nào. Không ngờ đêm qua anh gọi điện mà em không nghe máy, đến rạng sáng anh đến nơi, phá cửa đi vào thì thấy em sốt hầm hập nằm trong chăn, mê man đến nỗi kẻ trộm có đi vào thì em cũng không biết.”

 

Hạ Mộc Ngôn nhướng mắt lên: “Phá cửa?”

 

Ánh mắt lạnh lùng của anh thoáng dao động: “Em nên thấy may mắn, người phá cửa là anh chứ không phải người khác.”

 

Hạ Mộc Ngôn: “…”

 

Đường đường là Tổng Giám đốc Tập đoàn Shine, không những đi đến nơi khỉ ho cò gáy này mà lại còn học được cách phá cửa.

 

Hạ Mộc Ngôn cúi xuống nhìn quần áo trên người mình, nhớ hôm qua mình cởi quần áo ướt sũng rồi chui luôn vào chăn, cô không nói gì. Cô nhìn bình nước truyền treo ngược còn chưa nhỏ hết dịch, lại đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, khàn giọng hỏi: “Bây giờ mấy giờ rồi?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi