YÊU NÀO ĐÁNG TỘI CHẾT


"Ôn Như Nam, cô đi gặp cha tôi để làm gì? Cô có phải là biết điều gì đó không?"
Một người đang sống khỏe mạnh như thế, vậy mà đột nhiên ra đi, cuối cùng lại chỉ nói là "không rõ nguyên nhân.

Đó là cha cô, Lăng Yên sao có thể chấp nhận được điều đó.

"Nói đi chứ!"
Cô đã đi đến trước mặt Ôn Như Nam, "Cô nói rõ ràng cho tôi!"
Ôn Như Nam với bộ dạng đầy sự khiêu khích dường như chỉ sợ thiên hạ không loạn chầm chậm ngồi tháng dậy thưởng thức ly trà trong tay.

"Bụp!"
Tách trà rơi xuống nền đá cẩm thạch, vỡ thành từng mảnh.

"Lăng Yên, cô muốn chết sao?"
Ôn Như Nam lập tức nổi giận.

Lăng Yên chính là cái gai trong mắt cô ta, luôn làm vướng mắt cô, cô ta hận không thể nhố nó tận gốc.

Trong lúc cô ta nói, Lăng Yên đã nhặt một mảnh sứ vỡ lên chĩa thẳng vào người cô.

"Cô điên rồi sao? Cô muốn giết người?"
Ôn Như Nam nhìn chảm chằm tay Lăng Yên, hoảng loạn đến mức muốn chạy khỏi đây.

"Đứng im!"

Lăng Yên tiến lên một bước, mảnh sứ vỡ đã kê sát vào cổ Ôn Như Nam.

Ôn Như Nam có thế cảm nhận được sự lạnh buốt của miếng sứ vỡ đang kề sát trên cổ cô ta, cô đứng im không dám động đậy.

"Tôi cảnh cáo cô, ở đây có rất nhiều người, cô nếu dám làm liều, Kiều Vân Mặc nhất định sẽ không tha cho cô"
Ôn Như Nam vừa nói để đe dọa cô, vừa đảo mát bốn phía tìm người đến giúp.

Nghe thấy Ôn Như Nam nói ra cái tên quen thuộc, trái tim Lăng Yên chợt cảm thấy nhói đau.

Cô nhằm chặt mắt lấy lại tình thân nói : "Cô nói rõ ràng cho tôi, thì tôi sẽ không làm gì cô.

Cái chết của cha tôi, rốt cuộc cô biết được bao nhiêu?"
"Cô bỏ tay ra trước, khụ khụ.

.

"
Đến lúc này rồi, Ôn Như Nam vẫn không ngừng mặc cả.

Ngay sau đó, mảnh sứ cứa vào da cô ta, máu theo đó chảy ra.

"Lăng Yên, cô dám.


"
"Cô không phải nói tôi muốn chết sao? Tôi quả thực đã không còn thiết sống rồi, nếu như có thể kéo cô cùng chết, cũng không tệ đâu"
Vừa nói, mảnh vỡ trong tay Lãng Yên càng được di vào sâu hơi.

Ôn Như Nam hoảng loạn: "Tôi nói tôi nói, tôi chỉ đi nói với ông ta, cô hiến thận cho tôi, cả đứa bé cũng mất rồi, những chuyện khác, tôi không có làm"
Cô ta vậy mà? Cô ta sao dám? Lăng Yên ngây ngốc đứng đó, nhân lúc tay cô buông lỏng, Ôn Như Nam quay mình thoát ra khỏi sự khống chế của cô.

Đưa tay lên sờ vào cổ thấy cả bàn tay đều là máu, mắt Ôn Như Nam đỏ hết lên: "Tôi nhất định sẽ không để Kiều Vân Mặc bỏ qua cho côt"
Lăng Yên lùi về sau mấy bước, mảnh sứ trong tay rơi xuống đất, phát ra tiếng động.

Cô lại không hề để tâm.

Chuyện mà cô cố gắng giấu đi, vậy mà vẫn để cha biết được, hơn nữa còn do chính Ôn Như Nam nói ra.

Lúc nghe những điều này, cha nhất định sẽ rất đau lòng, cô hoàn toàn có thế tưởng tượng được điều đó.

Nhìn thấy dáng vè của Lăng Yên, Ôn Như Nam lập tức cảm thấy vết thương trên cổ dường như không còn đau nữa.

"Lúc tôi nói với ông ta cô vì bảo vệ ông ta mới từ bỏ một bên thận và đứa bé trong bụng, đến giờ tôi vẫn nhớ bộ dạng cả người run rẩy của ông ta.

Haizz, đáng thương cho tấm lòng của người làm cha"
Cô ta cố ý thở dài một tiếng, mới tiếp tục nói: "Cô nói xem, ông ta liệu có phải là tự sát vì sợ liên lụy đến cô không.

Nói đến cùng, Lăng Yên, người hại chết Lăng Thành Châu không ai khác mà chính là bản thân cô"
Sau đó Ôn Như Nam có nói gì đó, nhưng Lăng Yên căn bản không hề nghe thấy, cũng hề để ý.

Đêm xuống, trong căn phòng tối, chỉ có ánh sáng màn hình điện thoại lúc mờ lúc tỏ.




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi