YÊU NÀO ĐÁNG TỘI CHẾT


Trong khách sạn, Lăng Yên đang sắp xếp hành lý.

Mới ở nước ngoài hai ngày nhưng Tỉnh Khiết Chi luôn bận rộn với công việc không có thời gian sắp xếp chỗ ở nên để tiện lợi họ tạm thời ở lại khách sạn.

Lúc cô đang nghiến răng để kéo khoá hành lý lại thì Tỉnh Khiết Chi bước vào.

Nghe thấy tiếng động, Lăng Yên bỏ đồ đạc trong tay xuống, chống hông đứng lên định nghỉ một lát.

Cô quay người lại nhìn Tỉnh Khiết Chi: "Vẫn chưa đến giờ tan làm, công việc ở bệnh viện đã xong hết rồi sao?"
Tỉnh Khiết Chi không nói gì, anh đi qua người cô cúi người cố định lại vali sau đó dựng đứng vali lên.

Ba năm luôn ở bên nhau, Lăng Yên đã sớm quen với việc Tỉnh Khiết Chi luôn cẩn thận như vậy.

Cô cũng không từ chối mỉm cười với anh, đi lại một lượt trong phòng để xem không còn đồ gì còn sót lại.

Hiếm khi Tỉnh Khiết Chi nhìn cô với nét mặt có chút nghiêm túc.

"Cô thật sự định cùng anh ấy trở về sao?"
Lúc này Lăng Yên đang kéo ngăn tủ cạnh đầu giường, nghe thấy tiếng nói từ phía sau, động tác chợt ngừng lại.


Cô cũng không hề quay người chỉ cúi đầu tiếp tục kiểm tra bên trong ngăn kéo: "Sao đột nhiên lại hỏi như vậy? Tôi đã đồng ý với Kiều Vân Mặc rồi"
Nói xong ở bệnh viện, cô lấy cớ sắp xếp hành lý để Kiều Vân Mặc về trước, bốn năm giờ chiều cô sẽ về biệt thự, dọc đường Tỉnh Khiết Chi đều ở bên cạnh.

Tỉnh Khiết Chi mím chặt môi, bước lên phía trước: "Cô không nghĩ nếu lại vẽ đó cô sẽ phải đối mặt với họ như thế nào sao? Cô chỉ còn một bên thận, sức khoẻ của cô không thế chịu thêm bất cứ sự hành hạ nào"
Trước khi máy bay cất cánh, anh đã bắt đầu hối hận rồi, bây giờ càng cảm thấy vốn dĩ không nên đồng ý đưa cô trở về.

"Cô đã quên trước đây cô vì cái gì mới ra nước ngoài sao?"
"Tôi không quên!"
Không biết từ lúc nào, Lăng Yên đã đứng dậy.

"Vậy sao cô vẫn?"
Tỉnh Khiết Chi nhíu chặt mày.

Ánh mắt Lăng Yên kiên cường đến lạ thường: "Chính vì chưa quên cho nên có những chuyện tôi nhất định phải làm.

Ôn Như Nam nợ tôi quá nhiều thứ, tôi nhất định phải đòi lại những gì cô ta nợ tôi"
"Con của tôi, còn cả cha tôi, cha tôi một đời trong sạch, sao lại có thể là loại người ấy làm nhục, chết vẫn mang tiếng xấu"
Cúi đầu, Tỉnh Khiết Chi nắm chặt hai tay.

Lần này, điều đợi bọn họ không biết là phúc hay hoạ.


Trong sảnh khách sạn làm xong thủ tục trả phòng, Tỉnh Khiết Chi và một nhân viên khách sạn mỗi người đẩy một cái vali, Lăng Yên ở phía sau cùng đi ra ngoài cửa.

Chiếc cửa xoay tròn dần bị đẩy ra, người đàn ông cao to tuấn tú đi lại gần.

"Lăng Yên"
Kiều Vân Mặc vừa nhìn đã nhận ra người mà anh ngày đêm nhớ mong, bước chân bất giác nhanh hơn.

Tỉnh Khiết Chi trong tay cầm chìa khoá, động tác có chút cứng lại.

Sau lưng anh ta, Lăng Yên dần dần đi lên trước dừng lại ở trước mặt Kiều Vân Mặc.

"Không phải đã nói tôi sẽ tự qua đó sao?"
Cô giơ tay nhìn đồng hồ, "Mới ba giờ"
Nét mặt Kiều Vân Mặc hết sức tự nhiên: "Đúng lúc hiện giờ không có việc nền anh qua đây luôn"
Thật ra từ lúc rời khỏi bệnh viện, anh đã không chờ được đi đến đây chờ cô.

Lúc này Tỉnh Khiết Chi đi lên phía sau Lăng Yên: "Tôi đang định đưa cô ấy qua đó.

"
Ánh mắt hai người đàn ông chạm vào nhau, không khí xung quanh chứa đầy mùi thuốc súng.

Đối diện với nét mặt của Tỉnh Khiết Chi, Kiều Vân Mặc tâm trạng cũng không tốt là bao: "Bác sĩ Tỉnh bận rộn như vậy, chuyện của vợ tôi không cần anh bận tâm"
Mùi thuốc súng càng ngày càng nặng.




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi