YÊU NGHIỆT KHUYNH THÀNH: MINH VƯƠNG ĐỘC SỦNG CƯNG CHIỀU PHI

Edit: susublue

Bách Lý Ngôn mơ màng trong bóng đêm một lúc lâu, ngay khi nàng sắp tuyệt vọng thì trong bóng đêm đột nhiên xuất hiện một tia sáng, dần dần, ánh sáng xua tan màn đêm, mí mắt cũng chậm rãi mở ra.

"Ngôn!" Tô Trạch ngơ ngác nhìn nàng, thấy nàng đột nhiên mở mắt, lập tức kinh hỉ, giọng nói có chút nghẹn ngào.

Mắt Bách Lý Ngôn cũng ươn ướt, trừng mắt nhìn, mới nhìn rõ khuôn mặt của Tô Trạch, thấy mặt hắn ướt át, vẻ mặt tiều tụy, chóp mũi hơi chua sót, há miệng thở dốc, cổ họng như bị lửa thiêu đốt đau đớn, làm cho nàng khó chịu nhăn mi lại.

"Đừng nói chuyện." Tô Trạch nhíu mày, nâng nàng dậy, sau đó bưng một ly nước ấm tới, đút cho nàng uống, thấy sắc mặt nàng tốt lên mặt chút, hỏi, "Thoải mái hơn không?"

Bách Lý Ngôn gật đầu, cười dịu dàng, tuy rằng sắc mặt còn rất tái nhợt, nhưng so với ngày hôm qua đã tốt hơn rất nhiều, "Ta hôn mê bao lâu rồi?"

"Nàng hôn mê một ngày." Tô Trạch đau lòng nói, "Nàng có biết không, nàng ngủ một ngày đã khiến bao nhiêu người sợ hãi?"

Trong mắt Bách Lý Ngôn hiện lên vẻ xấu hổ, sốt ruột hỏi, "Vũ Nhi đâu, con bé thế nào."

"Tiểu Vũ tốt lắm, nhưng vì cứu nàng, nên hơi kiệt sức, hiện tại còn chưa dậy." Tô Trạch thở dài nói, rồi sau đó gọi TL, kêu hắn nói tin Bách Lý Ngôn tỉnh lại cho đám người ở Lạc Vũ các.

"A Trạch, chàng nói cái gì, là Vũ Nhi cứu ta sao?" Mắt Bách Lý Ngôn hơi mê mang, sau đó khiếp sợ nhìn hắn, sắc mặt lại tái nhợt đi một chút, bối rối nỉ non, "Làm sao có thể, sao nàng có thể giải được Khấp Hồn, sao ta còn có thể tỉnh lại..." Vừa rồi là đầu óc nàng không tỉnh táo, hiện tại đã rất thanh tỉnh, tất nhiên cũng nhận ra mình đã xảy ra chuyện gì, cảm thấy khó tin với lời nói của Tô Trạch, cũng cảm thấy kích động và kinh ngạc với chuyện mình còn có thể tỉnh lại.

Sắc mặt Tô Trạch biến đổi, nắm khuôn mặt nhỏ nhắn kinh hoàng của nàng, trầm giọng hỏi, "Sao nàng biết mình trúng Khấp Hồn?" Sao nàng lại biết về Khấp Hồn, còn nữa, nàng sớm đã biết nếu mình hôn mê thì sẽ không thể tỉnh lại?

"Ta, ta..." Thân thể Bách Lý Ngôn cứng đờ, bối rối nhìn sang một bên, vừa rồi tỉnh lại nàng còn hơi suy yếu, cảm xúc dao động quá lớn khiến nàng choáng váng mềm mại ngã vào lòng Tô Trạch.

"Thực xin lỗi, ta không nên hung dữ như vậy, ta không hỏi nữa, nàng đừng kích động." Tô Trạch lo lắng nhìn nàng, trong lòng tự trách không thôi.

"Không ngại, chờ Vũ Nhi đến đây, ta sẽ nói cho các người mọi chuyện." Bách Lý Ngôn đè ngực, khôi phụ lại hơi thở, cười suy yếu nói.

"Đừng nghĩ nhiều, uống canh trước đi." Mặc dù trong lòng Tô Trạch có rất nhiều nghi vấn, nhưng hiện tại hắn điều lo lắng nhất vẫn là thân thể Bách Lý Ngôn, thoáng nhìn bát canh đã nguội lạnh trên bàn, đứng dậy đi bưng tới, trong lúc đó dùng nội lực đun nóng lại, sau đó đút cho Bách Lý Ngôn.

Bách Lý Ngôn thấy trong mắt hắn chỉ có lo lắng, mắt hơi chua xót, ngoan ngoãn há mồm, nước canh ấm áp chảy vào miệng, đồng thời cũng làm ấm lòng của nàng.

Nàng giấu diếm A Trạch công việc bề bộn như vậy, khả hắn bây giờ còn chính là lo lắng thân thể của chính mình, này giáo nàng như thế nào không cảm động.

Người Lạc Vũ các nhanh chóng chạy đến.

Tô Tiểu Vũ đá văng cửa ra chạy vào, nhìn thấy Bách Lý Ngôn im lặng uống canh Tô Trạch đút, rốt cục nàng cũng nhẹ nhàng thở ra, khóe miệng hơi nhếch lên.

"Tránh ra." Tô Tiểu Vũ đi đến trước giường, lạnh lùng nhìn Tô Trạch một cái, muốn đỡ Bách Lý Ngôn.

Trong mắt Tô Trạch xẹt qua vẻ đau xót, không vui đứng dậy, lại bị Bách Lý Ngôn giữ chặt, hơi kinh ngạc.

"Vũ Nhi, nếu con còn nghe lời mẫu thân thì đối xử với A Trạch tốt một chút." Bách Lý Ngôn dịu dàng nhìn nữ nhi của mình, lỗ hổng tám năm rốt cục cũng được lắp đầy, cho dù đã qua một ngày, nhưng vẫn không nhịn được rơi lệ.

"Được rồi, ta đồng ý với người, người đừng khổ sở nữa." Tô Tiểu Vũ sốt ruột lau nước mắt trên mặt nàng, không hề liếc mắt nhìn Tô Trạch, cũng không kếu hắn tránh ra nữa, ngồi ở bên giường, vươn tay bắt mạch, sau đó xem xét hơi thở của nàng, rốt cục nụ cười trên mặt cũng tươi hơn.

"Tiểu Vũ, mẫu thân ngươi không sao chứ, có còn độc dư lại không?" Tô Trạch khẩn trương hỏi.

Tô Tiểu Vũ vốn định chửi bới hắn dám nghi ngờ y thuật của mình, nhưng thấy bộ dáng hắn còn lôi thôi hơn Tư Thiên Hoán, đột nhiên có chút mềm lòng, thản nhiên nói, "Trừ phi độc Khấp Hồn được giải hoàn toàn, nếu không mẫu thân sẽ không tỉnh lại."

Tô Trạch nhẹ nhàng thở ra.

"Hoán..." Tô Tiểu Vũ cười tủm nhìn mẫu thân mình trong chốc lát, quay đầu đáng thương nhìn về phía Tư Thiên Hoán.

Tư Thiên Hoán ngủ một lúc lâu, tinh thần cũng khôi phục không tệ, thấy bộ dáng nàng cầu xin, trong lòng hiểu rõ, chậm rãi đi tới, vươn tay muốn cắt một đường trên cổ tay lại bị một đôi tay nhỏ bé đè lại.

"Không cần nhiều như vậy." Mặt Tô Tiểu Vũ trầm xuống, kéo ngón tay hắn qua, lại lấy một bình thuốc trong người ra, lấy ngân châm đâm một chút ở đầu ngón tay hắn, nhỏ ra hai giọt máu, đựng vào bình đưa cái chai cho Tô Trạch, diễn(daffn<lle3;quys[d00n lại lấy một cái bình khác ra, đổ ra chút thuốc, bôi vào lỗ kim châm trên ngón tay hắn, làm xong mọi chuyện, nàng mới vừa lòng buông tay hắn ra.

Mọi người thấy vậy đều cúi đầu không nói gì, chỉ một lỗ kim châm thôi mà cần bôi nhiều thuốc như vậy sao? Còn đương sự, đương nhiên là cười dịu dàng, trong lòng mừng như điên.

Bách Lý Ngôn nhìn nữ nhi của mình, lại nhìn Tư Thiên Hoán, hảo cảm đối với thiếu niên tăng lên rất nhiều, có dáng vẻ mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng thấy thích.

Tô Tiểu Vũ thấy ánh mắt mờ ám của mọi người, nhíu mày, sắc mặt tự nhiên, không có chút ngượng ngùng.

"Khấp hồn ẩn núp trong cơ thể người mười chín năm, tạo thành tổn thương rất lớn với thân thể người, nương, người uống cái này trước, lát nữ ta lại sắc thuốc cho người." Tô Tiểu Vũ chỉ cái bình trong tay Tô Trạch, Tô Trạch lập tức đút cho Bách Lý Ngôn uống.

"Vũ Nhi, sao con có thể giải Khấp Hồn?" Rõ ràng Bách Lý Ngôn cảm nhận được Khấp Hồn đã biến mất khỏi cơ thể mình, nhìn nữ nhi, lo lắng hỏi.

"Vậy vì sao mẫu thân lại biết đến Khấp Hồn?" Tô Tiểu Vũ nhíu mày, cười tủm tỉm nhìn nàng, thấy trong mắt nàng chua sót, mới thu lại nụ cười, trả lời câu hỏi của nàng, "Sau khi người rời đi, tôi được sư phụ đưa về Y Cốc, học chút y thuật."

Bách Lý Ngôn có chút kinh ngạc, "Sư phụ của con là..."

" Sư phụ Tiểu Vũ là Cách Vân, nàng chính là Vũ thiếu của Y Cốc." Tô Trạch biết nàng nói chuyện phải cố gắng, giúp nàng nói.

Bách Lý Ngôn thống khổ nhíu mày, thương tiếc nhìn Tô Tiểu Vũ, "Đều do ta."

"Đi hay không đi, là do ta tự mình lựa chọn, không liên quan đến nương, sao có thể trách người?" Mặt Tô Tiểu Vũ đầy ý cười, mọi người đã phát hiện chỉ có khi nàng nói chuyện với Bách Lý Ngôn, mới có biểu cảm này, nhìn như vậy trong lòng Tư Thiên Hoán liền thầm tính toán.

"Có một số việc, ta giấu các ngươi mười tám năm, Vũ Nhi, con đã đến đây rồi thì mẫu thân cũng không lo có người hại con nữa, có một số việc, ta cũng nên nói cho mọi người biết." Bách Lý Ngôn thở dài, nhẹ nhàng nói.

"Sau này nói sau, nàng dưỡng sức cho tốt đi." Tô Trạch mạnh mẽ nói, nói chuyện khó khăn như vậy, còn tỏ vẻ cái gì.

Bách Lý Ngôn nhíu mày, lắc đầu, vừa định nói chuyện, thân thể cứng đờ, lại hôn mê bất tỉnh.

Tô Tiểu Vũ thu tay lại, thản nhiên nhìn Tô Trạch một cái, "Tính tình mẫu thân cứng rắn như vậy, khuyên cũng vô dụng."

Trước đây, nàng rất thích đom đóm, sau khi mẫu thân biết, liên tục bảy đêm không ngủ, chỉ vì muốn bắt đom đóm cho nàng, nàng khuyên thế nào cũng không được, từ đó về sau, nàng biết mẫu thân là một người rất chấp nhất.

"Ta thật không bằng con." Tô Trạch bật cười, đắp chăn lại cho Bách Lý Ngôn.

Tô Tiểu Vũ bĩu môi, "Đây là sự thật." Rồi sau đó nhìn mẫu thân ngủ say, lòng đầy vui mừng, hiện tại nàng đã có năng lực bảo vệ mẫu thân, sau này nhất định sẽ để người khỏe mạnh an khang.

Vẫn biết cái miệng nhỏ nhắn của nàng có bản lãnh khiến người ta tức chết, Tư Thiên Hoán thấy biểu cảm dở khóc dở cười của Tô Trạch, cảm thấy buồn cười, không nặng không nhẹ gõ trán nàng một cái, "Không biết lớn nhỏ."

"Phụt, khụ khụ..." Tư Thiên Chanh đang uống trà, lập tức bị sặc, Bạch Thuật lập tức vỗ lưng cho nàng, nhắc nàng phải cẩn thận.

Tư Thiên Chanh tức giận nhìn đầu sỏ gây chuyện, không biết lớn nhỏ? Những lời này ai cũng có thể nói, nhưng chỉ có Tiểu Hoán là không thể, từ nhỏ đến lớn, những chuyện hắn làm không phải đều không biết lớn nhỏ sao.

"Bạch Thuật, phụ nữ có thai không nên kích động." Tư Thiên Hoán cười như không cười liếc nhìn nàng một cái, xoa đầu Tô Tiểu Vũ.

"Chúng ta ra ngoài nói chuyện đi." Tô Trạch cười nhạt, thấy bọn họ đứng dậy, hắn mới đứng dậy, buông màn che xuống, ra khỏi thư phòng.

"Ngôn biết mình trúng Khấp Hồn, cũng biết Khấp Hồn là cái gì, ta chưa bao giờ nói với nàng, mà chắc rằng người Bách Lý gia cũng không biết Khấp Hồn, điều này ta thật sự không nghĩ ra."

Tô Trạch đứng trong lương đình, sắc mặt không hiểu.

Tô Tiểu Vũ nắm cằm, hơi híp mắt, giọng cười mỉa mai, "Mười chín năm trước, mẫu thân còn ở cùng ngươi, ngươi đúng là tốt thật, cái gì cũng không biết."

"Năm đó, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Tư Thiên Hoán chuyển đề tài, cảm giác được sự bất mãn trong lòng tiểu nữ nhân, chỉ cười cười.

"Từ sau khi Bách Lý gia không cam lòng làm phụ nữa thì quan hệ giữa Bách Lý gia và Tô gia rất kém, nam nữ hai nhà tuyệt đối không thể thông hôn, khi ta gặp Ngôn, nàng cũng vì ta mà đoạn tuyệt quan hệ với Bách Lý gia." Tô Trạch như lâm vào ký ức, sắc mặt rất dịu dàng, nụ cười tỏa nắng.

Bách Lý Ngôn là nữ nhi mà gia chủ Bách Lý gia thương yêu nhất, cũng là người có võ công tốt nhất so với những người cùng thế hệ với nàng, gia chủ đã sớm coi nàng là người nối nghiệp, nhưng nàng lại cảm thấy khó hiểu với dã tâm của Bách Lý gia, đối với vị trí gia chủ lại không có hứng thú, gia chủ càng không cho nàng bước vào phạm vi thế lực của Tô gia, nàng lại cố tình đi vào, kết quả là vừa vào đến nơi liền gặp Tô Trạch, từ đó về sau, mọi chuyện đã ra khỏi quỹ đạo vốn có của nó.

Khi đó, Tô Trạch cũng không biết Bách Lý Ngôn là đại tiểu thư Bách Lý gia, chỉ thích tính cách của nàng, hai người thường cùng thảo luận võ học hoặc là nói chuyện phiếm uống rượu, tự nhiên lâu ngày nảy sinh tình cảm.

Sau khi hai người yêu nhau, Bách Lý Ngôn cũng không dám gạt hắn nữa, nói cho hắn biết thân phận đại tiểu thư Bách Lý gia của mình, nhưng ngoại trừ hơi kinh ngạc thì Tô Trạch vẫn yêu thương nàng như trước, cũng vì vậy mà Bách Lý Ngôn thấy rõ hắn thật lòng, cũng quyết tâm cắt đứt quan hệ với cái gia tộc đầy dã tâm kia.

Kẻ địch yêu thương nhau nhất định sẽ bấp bênh, Tô Trạch và Bách Lý Ngôn có thể không ngại thân phận, nhưng người Tô gia lại không chấp nhận được, ngay lúc đó gia chủ Tô gia thiếu chút nữa đánh gãy chân Tô Trạch, buộc hắn đuổi Bách Lý Ngôn ra ngoài, nhưng hai người đều kiên trì đến cùng, có lẽ là thành tâm nên làm cảm động người Tô gia, danh chính ngôn thuận thành hôn với Bách Lý Ngôn.

Bách Lý Ngôn vốn là một nữ nhân không thua gì nam nhi, tài hoa của nàng ngày càng bộc lộ, cũng làm cho người Tô gia từ từ thưởng thức, chấp nhận nàng, ngay khi mọi chuyện  phát triển theo chiều hướng tốt thì đột nhiên nàng biến mất.

Lúc ấy Tô Trạch như phát điên lên, đơn thương độc mã xông vào phạm vi của Bách Lý gia, nhưng không tìm được Bách Lý Ngôn, sau đó lục tung cả Vân Thủy Gian, vẫn không tìm được nàng, nhưng hắn cũng không từ bỏ, phái rất nhiều người tìm kiếm trong các gia tộc Lánh Đời khác và cả thế giới bên ngoài, rốt cục mười năm sau cũng tìm thấy nàng trong phủ Tướng quân ở Phong quốc.

Tuy rằng Bách Lý Ngôn có võ công cao cường, nhưng không địch lại tả hộ pháp, cuối cùng vẫn bị bắt về, nhưng lúc nào nàng cũng muốn bỏ trốn, Tô Trạch không còn cách nào khác, chỉ có thể nhẫn tâm nhốt nàng vào nội thất trong thư phòng, mà hắn thì ở luôn trong thư phòng, ngày ngày bảo vệ chỗ này.

Người Tô gia bất mãn vì gia chủ độc sủng một người, lúc đó Tô Trạch đã hai mươi bảy tuổi, lại không có con nối dòng, người Tô gia dần dần nổi sát tâm, Tô Trạch giận dữ, giết toàn bộ người có ý đồ làm Bách Lý Ngôn bị thương, từ đó về sau không ai dám động vào Bách Lý Ngôn nữa, nhưng vẫn có người bất mãn với nàng.

Bách Lý Ngôn trở lại Vân Thủy Gian được bốn năm, rốt cục cũng sinh được một bé trai, Tô Trạch lập hắn làm thiếu chủ, bịt miệng mọi người...

"Mẫu thân rời đi, không phải vì ngươi phụ người sao?” Tô Tiểu Vũ khó hiểu nhìn lá rụng trong tay, thản nhiên hỏi.

Tô Trạch lắc đầu, cười khổ, "Cả đời này ta không bao giờ phụ nàng, năm đó, trong Tô phủ không có một nha hoàn, không thể xảy ra chuyện khiến cho nàng hiểu lầm được." Đây cũng chính là điều mà hắn nghi hoặc nhất, lúc trước có nha hoàn quyến rũ hắn, hắn giận dữ đuổi toàn bộ nha hoàn ra khỏi Tô phủ, nếu hắn mờ ám với người khác để cho Ngôn thấy được, với tính tình cương liệt của nàng chắc chắn sẽ rời khỏi Vân Thủy Gian, nhưng chuyện này vốn không có khả năng.

"Theo như ngươi nói, võ công của mẫu thân vốn rất cao?" Tô Tiểu Vũ tiếp tục hỏi.

Tô Trạch gật đầu, "Võ công của Ngôn là người tốt nhất so với những người cùng tuổi ở Bách Lý gia lúc đó."

"Tốt nhất..." Tô Tiểu Vũ suy nghĩ lặp lại, trong mắt có sự khó hiểu và đau lòng, "Lúc trước Tô Thanh Viễn muốn cưỡng bức nương ta, nương ta lại không giết hắn, mà chỉ lấycái chết để uy hiếp, khiến mình mất nửa cái mạng, vì sao lại như vậy?"

"Con nói cái gì?" Tô Trạch tức giận, trong mắt đầy sát ý.

Tô Tiểu Vũ thản nhiên nhìn hắn một cái, nói, "Bây giờ mới tức giận có phải đã chậm rồi không, người nên giết ta đã giết rồi."

Tô Trạch không nói gì, chỉ tự mình chịu đau lòng, khi bớt đau lòng, nghi hoặc lại nổi lên, "Nếu nàng sợ người của ta tìm được nàng thì cũng không cần phải như thế, dù sao chúng ta không cảm nhận được công pháp của Bách Lý gia." Tuy rằng là quan hệ chủ tớ, nhưng bình thường hai bên đối lập, vốn không muốn để lộ công pháp của mình cho đối phương biết, cho nên nếu Ngôn sử dụng võ công Lánh Đời để giết Tô Thanh Viễn, Tô gia cũng không thể tìm được nàng ngay được, nàng cũng có đủ thời gian để tìm một khác để trốn.

"Người trốn người Bách Lý gia.” Sắc mặt Tô Tiểu Vũ chậm rãi lạnh đi.

Tư Thiên Hoán suy nghĩ, trong mắt lóe sáng, khóe môi hơi nhếch lên, "Ta nghĩ, năm đó nhạc mẫu rời đi có liên quan đến Bách Lý gia có liên quan hệ, nàng không nói ra có Vũ Nhi tồn tại, hẳn là cũng cùng Bách Lý gia, nàng sợ người Bách Lý gia sẽ tìm được các ngươi, tìm được Vũ Nhi, nói như vậy nghiã là Tô gia có nội gián."

Nếu không có nội gian, thì sao có thể sợ người Bách Lý gia tìm được Vũ Nhi, cho dù bọn họ biết sự tồn tại của Vũ Nhi thì cũng phái người tìm kiếm sau Tô gia, diễn;"(daffn<lle3quyss[do0n Tô gia nhất định sẽ tìm tới Tướng quân phủ trước Bách Lý gia, ngược lại, nếu có nội gian, người Bách Lý gia nhất định sẽ canh giữ ở gần Tướng quân phủ, chỉ cần nhận được tin tức, sẽ tìm được Vũ Nhi trước Tô gia.

"Bách Lý gia..." Trong mắt Tô Tiểu Vũ đầy ý lạnh, sau đó ảo não bóp nát lá cây trong tay, "Ta thật không nên thả Bách Lý Liệt và Bách Lý Dịch."

"Không sao, sớm muộn gì bọn họ cũng phải chết." Tư Thiên Hoán xoa gương mặt của nàng, sủng nịch cười.

Bạch Thuật cười nhạo, "Các ngươi thật kiêu ngạo, dù sao người ta cũng là chủ của Bách Lý gia, ngươi nói chết là có thể chết sao?"

"Đúng." Tư Thiên Hoán thản nhiên nhìn hắn, chỉ một chữ đã chặn miệng của hắn lại.

"Các ngươi đến từ bên Bách Lý gia?" Tô Trạch kinh ngạc nhìn mấy người đang vui vẻ chuyện trò, nghĩ lại, cũng cười lắc đầu, có trận pháp nào có thể ngăn được Tiểu Hoán chứ?

"Vận khí không tốt lắm, tới Bách Lý gia trước." Bạch Thuật sờ mũi, nghĩ đến việc mấy ngày nay phải giả ngu, còn có chút buồn cười, có thể cả đời cũng không thể nhìn thấy cái đức hạnh đó của Bạch Lê.

Tư Thiên Hoán liếc mắt cảnh cáo hắn, thản nhiên nói, "Vốn dĩ Vũ Nhi muốn giết Bách Lý Dịch, nhưng hắn nói nhạc mẫu rất thích hắn, Vũ Nhi thấy vậy mới mềm lòng cho hắn."

"Láo xược, cho tới bây giờ Ngôn chưa từng thích cả nhà Bách Lý Liệt, sao có thể thích hắn được." Tô Trạch chán nản, không nhịn được chửi thề, nhưng nghĩ lại mình là trưởng bối, không được tự nhiên quay mặt qua một bên.

"Nói đến đây, còn không phải do ngươi không phòng ngừa hậu hoạn, để cho Bách Lý gia thừa cơ." Tuy rằng biết Tô Trạch thật sự vô tội, nhưng Tô Tiểu Vũ vẫn tức giận.

Tư Thiên Hoán hơi híp mắt, cười nhẹ, nói, "Vũ Nhi, người như ta không nhiều đâu."

"Khụ khụ, chàng không biết xấu hổ." Tô Tiểu Vũ bị sặc nước miếng, đỏ mặt tức giận trừng hắn.

Bạch Thuật lười phản ứng, không muốn quan tâm người như thế, nhưng hắn lại quên bản thân mình cũng không có chỗ nào tốt.

Tô Trạch có chút buồn bực, không phải con rể nên nói giúp mình sao? Vì sao bây giờ lại châm biếm mình.

Hắn mãi mãi không biết được để có được vị trí cao trong lòng Tô Tiểu Vũ, ai cũng có thể biến thành hòn đá kê chân cho Tư Thiên Hoán.

"Bốc thuốc theo đơn thuốc này, đừng nói với ta ở đây không có thuốc này đó." Mặt Tô Tiểu Vũ không đổi, viết xong một đơn thuốc, đưa cho Tô Trạch.

Tô Trạch thấy đây là lần đầu tiên nàng dùng giọng điệu bình thường nói chuyện với mình nên cảm thấy được an ủi, cười cầm lấy đơn thuốc, không hề quan tâm tới thân phận gia chủ mà lại bị sai vặt.

Liếc mắt nhìn Tô Niệm Vũ im lặng ngồi bên cạnh đùa với Tiểu Bạch, Tô Tiểu Vũ nhíu mày, nâng tay xoa đầu hắn, tóc mềm mại khiến nàng nhịn không được xoa thêm lần nữa.

"Tỷ tỷ!" Mắt Tô Niệm Vũ ngập nước mở lớn, bất mãn bĩu môi, "Niệm Niệm không phải Tiểu Bạch."

"Ừ" Tô Tiểu Vũ tiếp tục xoa, thoải mái khiến nàng hơi híp mắt lại, "Niệm Niệm đáng yêu hơn Tiểu Bạch."

"Xèo xèo ——" Tiểu Bạch dựng lông, tức giận trừng mắt nhìn Tô Tiểu Vũ, Niệm Niệm cũng xù lông, ủy khuất trừng mắt nhìn Tô Tiểu Vũ, Tô Tiểu Vũ bình tĩnh tựa vào vai Tư Thiên Hoán, xoa tóc Niệm Niệm, rồi ngủ thiếp đi.

Tư Thiên Hoán ôm Tô Tiểu Vũ ở trong lòng, lạnh lùng nhìn Tiểu Bạch và Niệm Niệm, thản nhiên nói, "Niệm Niệm, mang Tiểu Bạch đi hầm canh cho mẫu thân đệ uống, nàng sẽ khỏe lên rất nhanh."

Không hề có giọng điệu uy hiếp, nhưng lại khiến cho Tiểu Bạch và Niệm Niệm câm miệng, ngoan ngoãn chịu Tô Tiểu Vũ chà đạp.

Tô Trạch cười lạnh nhạt nhìn cảnh tượng này, cảm thấy vui mừng, Tiểu Hoán nói đúng, nam nhân như hắn, thật sự không nhiều.

Gió mát thổi vào khiến người ta buồn ngủ, trong mái đình này thật sự thoải mái, Tô Trạch sai người mang ba giường nhỏ đến để cho Tô Tiểu Vũ, Tư Thiên Chanh và Tô Niệm Vũ nghỉ ngơi, còn lại ba nam nhân thì ngồi nói chuyện phiếm, TL đứng một bên, nhìn Tô Trạch cười thoải mái, khóe môi cũng nhếch lên, mười tám năm nay gia chủ chưa bao giờ thoải mái như vậy.

Bên ngoài mái đình là tiếng côn trùng kêu và chim hót, tất cả đều đầy không khí cuối mùa xuân đầu mùa hạ, đột nhiên, một tiếng chim hót truyền đến làm người nghe cảm thấy vui sướng.

Tô Tiểu Vũ lười biếng tựa vào giường nhỏ, nghe thấy tiếng chim hót, lông mi dài run rẩy, rồi sau đó chậm rãi mở mắt, cười như không cười nhìn theo tiếng chim, thi triển khinh công bay về hướng đó.

"Tiểu Vũ đi đâu?" Tô Trạch kinh ngạc hỏi, thấy nàng đạp gió mà đi, sợ hãi thầm than nàng còn nhỏ tuổi mà đã có khinh công giỏi như thế.

Tư Thiên Hoán nhìn hướng nàng rời đi, hơi hp mắt, sau đó mắt sáng lên, "Con chim đó có vấn đề." Tiếng chim hót vừa rồi truyền từ bên kia.

Tư Thiên Hoán đoán đúng, Tô Tiểu Vũ đuổi theo con chim đó, chim xanh là công cụ truyền tin của Y Cốc, chỉ có mười tám vị trưởng lão và đệ tử của cốc chủ mới có, dùng nó tốt hơn dùng bồ câu đưa tin, mà mỗi con chim xanh đều có chứa ký hiệu của chủ nhân.

Năm đó Tô Tiểu Vũ cũng từng nuôi nhưng con chim xanh này không dễ nuôi, nàng cũng không phải người cẩn thận, nuôi chết ba con thì lão cốc chủ không dạy nàng nuôi nữa, tuy rằng nuôi không sống được nhưng vẫn rất mẫn cảm với tiếng của nó, cho nên lúc trước khi chim xanh truyền tin của ba đại trưởng lão cho Triệu Xương, nàng mới có thể phát hiện để theo dõi.

Tốc độ chim xanh rất nhanh, Tô Tiểu Vũ đuổi theo ở phía sau thật lâu mới nhìn thấy bóng dáng của nó, chạm nhẹ vào ngọn cây, bổ nhào trong không trung, mạnh mẽ xông lên bắt lấy con chim xanh, hơn nữa còn nắm miệng, miễn cho nó gọi bậy.

Nhìn con chim xanh trong tay không ngừng vỗ cánh, Tô Tiểu Vũ ngồi trên một nhánh cây, nhíu mày cười, xoay người bay đến thư phòng Tô phủ.

"Bắt được rồi sao?" Tư Thiên Hoán nhìn nàng chậm rãi đi tới, trong tay còn có một con chim nhỏ, híp mắt nở nụ cười.

"Làm sao chàng biết ta đi bắt chim?" Tô Tiểu Vũ bị hắn dọa hơi buông tay, thiếu chút nữa thả con chim ra.

"Ta thông minh." Tư Thiên Hoán nhàn nhạt nói, cầm con chim trong tay nàng, đánh giá rồi kết luận, "Rất quý giá."

Tô Tiểu Vũ trừng mắt, "Chàng còn hiểu về chim sao?"

"Màu sắc tươi đẹp, lông ngăn nắp, con mắt như ngọc, tiếng kêu trong trẻo, chim như vậy đều là cực phẩm, mà cái gì nó cũng có, Tiểu Vũ, ngươi có biết thưởng thức hay không?" Bạch Thuật có chút đau đầu, bảo vật vào tay nàng đều là rác.

Tô Tiểu Vũ có chút xấu hổ, ho nhẹ một tiếng, nói, " Chim quý giá đều khó nuôi."

"Y Cốc truyền tin dùng để truyền tin sao?" Tư Thiên Hoán nhíu mày, thấy đáy mắt nàng ảo não, đoán, "Nàng nuôi chết mấy con rồi?"

Tô Tiểu Vũ rất không thích người thông minh, tức giận trừng mắt nhìn hắn, "Ba con mà thôi."

Mọi người đều cười ra tiếng, hoặc âm thầm nở nụ cười.

Tô Tiểu Vũ lạnh lùng quét mắt nhìn mọi người, lấy lại con chim xanh, lay lông tơ trên bụng nó, thấy loáng thoáng trên đó có hai chữ “Thập Tam", hơi híp mắt, " Thập Tam trưởng lão nuôi."

"Không buộc giấy." Bạch Thuật xốc cánh nó lên để nhìn, nghi hoặc nói.

" Chim xanh Y Cốc, đều nuốt giấy vào bụng để đảm bảo không có gì sơ sót." Tô Trạch nói, bí văn của các đại gia tộc Lánh Đời hắn cũng biết một ít, trong đó bao gồm con chim nhỏ thần kỳ này.

Tô Tiểu Vũ gật đầu, "Ừ, muốn lấy được thứ trong bụng nó, một là mổ bụng, hai là thổi một khúc tiêu."

"Ngươi muốn mổ bụng nó?" Tư Thiên Chanh thấy Tô Tiểu Vũ vẫn đặt tay trên bụng nó, nàng lạnh cả người, yếu ớt hỏi.

Tô Tiểu Vũ xấu hổ nhếch khóe miệng, gật đầu, "Tiểu Khúc Nhi không ở đây, ta không biết thổi."

"Nhưng nó thật đáng yêu, tỷ tỷ đừng giết nó được không?" Niệm Niệm mềm lòng, trìu mến nhìn chim xanh.

Tô Tiểu Vũ mềm lòng đến rối tinh rối mù, bĩu môi, thu ta lại, đưa chim xanh cho Tư Thiên Hoán, "Chàng nghĩ cách đi."

Tư Thiên Hoán bật cười, bất đắc dĩ nói, "Ta không phải người Y Cốc." Vật nhỏ thật sự nghĩ hắn vạn năng sao?

"Tỷ phu..." Tô Niệm Vũ thấy chim nhỏ rơi vào tay Tư Thiên Hoán, lập tức tội nghiệp nhìn hắn, mềm mại gọi.

Tô Tiểu Vũ trừng lớn mắt, nhìn Niệm Niệm đơn thuần, rồi sau đó híp mắt trừng Tư Thiên Hoán, hắn lại dạy Niệm Niệm cái gì vậy!

"Được, tỷ phu sẽ không giết nó." Tư Thiên Hoán xoa mặt của hắn, nụ cười làm cho người ta cảm thấy như gió xuân, vươn tay, xách Tiểu Bạch đang ở trên vai Niệm Niệm qua, dịu dàng hỏi, "Làm cho nó nhổ tờ giấy ra."

Nghe vậy, đám người Tô Tiểu Vũ hiểu rõ, thần thú mạnh hơn động vật bình thường một ít, động vật cũng e ngại kẻ mạnh, cho nên lời của Tiểu Bạch, chim xanh sẽ nghe.

Mắt Tiểu Bạch trợn lên, giãy khỏi tay hắn, nhảy lên bàn.

Tư Thiên Hoán buông tay, để chim xanh bay khỏi tay mình.

Tô Trạch đang muốn bắt nó lại thì nghe thấy Tiểu Bạch kêu "Xèo xèo" hai tiếng, chim nhỏ đã bay đi liền quay đầu bay trở về, dừng trước mặt Tiểu Bạch, còn cúi đầu, lúc này hắn mới nhìn thẳng vào Tiểu Bạch, sau khi đánh giá kỹ lưỡng, hơi trợn to mắt, "Tiểu Bạch là thần thú."

"Đúng." Bạch Thuật gật đầu, hứng thú nhìn Tiểu Bạch nhe răng trợn mắt với chim nhỏ, còn vươn móng vuốt, sau đó chim nhỏ liền sợ tới mức run run, mở miệng ra, chậm rãi phun ra một ống trúc rất nhỏ.

"Các ngươi thật sự rất may mắn." Tô Trạch cười nói, thần thú rất hiếm, mà Tiểu Vũ lại có được, cuộc gặp gỡ không phải cứ cầu là có được.

Bạch Thuật nhíu mày, từ chối cho ý kiến.

Tiểu Bạch bắt lấy ống trúc, cầm vật quý chạy đến quơ quơ trước mặt Tô Tiểu Vũ.

"Cầm." Tô Tiểu Vũ tán thưởng nhìn nó rồi lấy một cái bình thuốc trong người ra quăng cho nó, mắt Tiểu Bạch sáng lên, cầm lấy bình thuốc, vốn muốn sáp lại gần nàng, đáng tiếc ánh mắt Tư Thiên Hoán quá độc ác, chỉ có thể ngượng ngùng chạy về phía Tô Niệm Vũ.

"Viết cái gì?" Tư Thiên Chanh đi lên, tò mò hỏi.

Tô Tiểu Vũ nhìn nàng một cái, nhíu mày, mở ống trúc ra, lấy tờ giấy bên trong mở ra, híp mắt nhìn chữ trên giấy nhỏ ——

Tô Trạch chưa trúng Khấp Hồn, Khấp Hồn trong người Ngôn phát tác, Vũ thiếu là con gái của Tô Trạch và Ngôn.

"Người nên trúng độc là ta." Tô Trạch xiết chặt tờ giấy, trong mắt có chút đau xót, lúc trước khi Ngôn rời đi, là vì giúp hắn nhận Khấp Hồn sao?

Tô Tiểu Vũ nhíu mi, "Còn biết được thân phận của ta... Tô phủ thật sự có nội gián."

"Tô Triết."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi