YÊU NGƯỜI ĐẮM SAY


Khi đồng hồ báo thức điểm sáu giờ sáng, Lâm Lạc Tang mơ màng tỉnh lại từ trong mộng, trở mình tắt di động rồi chọt vào bả vai người đàn ông bên cạnh.
“Hửm.”
Giọng Bùi Hàn Chu khàn khàn, ngồi dậy, hơi cong cổ tay để day trán.
Trời vừa tờ mờ sáng, bên ngoài có vài tiếng chim kêu réo rắt cùng với âm thanh của bánh xe ma sát dưới mặt đất.
Cô choàng một cái áo khoác bên ngoài rồi nhẹ giọng nói: “Em đi gọi mấy đứa dậy, anh đi làm bữa sáng nha.”
Anh đã sớm thành thói quen với quá trình phân công này nên gật đầu, sau khi tỉnh táo hơn một chút mới xác nhận lại: “Tối hôm qua tụi nhỏ nói muốn ăn gì?”
“Bố Lôi muốn ăn trứng gà, sandwich chân giò hun khói thêm một cái đùi gà lớn,” Lâm Lạc Tang nhớ rất rõ ràng, tiếp tục thuật lại, “Pudding muốn ăn mì thịt bò.”
Con gái vẫn ăn uống vượt mức bình thường như cũ, có đôi khi cô còn hoài nghi có phải mình sinh con nhầm giới tính rồi hay không.
Bùi Hàn Chu ở bên cạnh đã thay quần áo xong xuôi rồi sau đó xuống giường: “Em ăn gì?”
“Salad là được, cộng thêm một ly cà phê đen.” Cô nói, “Lát nữa phải đi chụp tạp chí, uống cà phê sẽ làm tiêu sưng.”
Ngoài việc phải chụp cho tạp chí, cô còn phải đến phòng tập nhảy để học một điệu nhảy mới, lịch trình hôm nay khá dày, nhiệm vụ đầu tiên vẫn là đưa Pudding và Bố Lôi đến trường học.
Sau khi nhanh chóng rửa mặt chải đầu, cô mở cửa phòng của bọn nhỏ ra, đập vào mắt chính là tư thế ngủ không yên ổn của bé Bố Lôi, chăn cuốn lên thành hình tròn, hai chân đan vào nhau như đang múa ba lê.
Cô vỗ bả vai Bố Lôi: “Dậy thôi nào cưng.”
Bé Bố Lôi bất mãn lẩm bẩm vài tiếng, trở mình ngủ tiếp.
Cô đã sớm quen với quá trình đánh thức chật vật này, lại vỗ thêm hai cái, sau đó tiếp tục chiến đấu đến bên cậu con trai.
Động tác của bạn nhỏ Bùi Tinh Hà nhanh nhẹn hơn rất nhiều, ngồi dậy không khóc cũng không ầm ĩ, dụi mắt với ánh mắt mờ mịt.
Lâm Lạc Tang thay cậu chải lại hàng mi cong vút, thay quần áo cho cậu bé xong thì dẫn cậu bé vào phòng tắm để cậu bé đánh răng rửa mặt, sau đó mới tiếp tục tiến hành đánh thức bé Bố Lôi dậy.
Ngay sau đó, Bùi Hàn Chu đang làm trứng ốp lết trong phòng bếp nghe được tiếng khóc quen thuộc của cô con gái.
Người vốn khóc sẵn, xuống giường cũng khóc, mặc quần áo khóc, ngay cả ăn chưa no cũng khóc.
Bé Bố Lôi khóc được năm phút cũng bắt đầu ngưng, thút tha thút thít cầm lấy bàn chải bắt đầu đánh răng.
“Khóc cái gì?” Lâm Lạc Tang chải tóc cho cô bé, “Sắp được đi trại hè, con nên vui vẻ mới đúng chứ.”
Trường học của hai đứa nhóc tổ chức trại hè kéo dài năm ngày, hình như chủ đề là thám tử Holmes.

Từ lúc bắt đầu đăng kí hai đứa đều vô cùng phấn khởi, Lâm Lạc Tang cũng nhẹ nhàng thở phào, một mặt cảm thấy cuối cùng mình cũng có thể nhẹ nhàng được mấy ngày, nhưng mặt khác lại lo lắng hai đứa không thể tự chăm sóc cho bản thân.
Quả nhiên, nhớ tới điều này, chút không vui còn sót lại vì phải thức dậy của bé Bố Lôi đều tiêu tán hầu như không còn.
Cô bé đột nhiên xoay đầu, bọt kem đánh răng bắn tung tóe lên cả mu bàn tay: “Bọn con phải đi tra án! Còn phải học vẽ bản đồ! Mẹ ơi, chờ con về…… Con có thể tìm ra lạp xưởng hun khối trong tủ lạnh tại sao lại biến mất!”
Bé Pudding đứng lau mặt ở trên ghế: “Chị muốn tự mình tố giác sao?”
Bố Lôi thẹn quá hóa giận: “Em im lặng đi!!”
Ma Cầu đang dưới chân bọn họ lúc ẩn lúc hiện, bé Pudding chỉ chỉ: “Lần trước chị ăn vụng còn bị nó quay được, chị còn lén xin ba xóa đi, không nói cho mẹ biết.”
Lâm Lạc Tang nhướng mày: “Ồ? Thật sao?”
Bé Bố Lôi cuống quít biện minh cho bản thân: “Mẹ đừng nghe em ấy nói bừa! Con rõ ràng đã cho em ấy nửa miếng để em ấy giữ bí mật cho con! Bùi Tinh Hà, em nói chuyện không giữ lời!!!”
Đối mặt với việc bị chị gái lên án, bé Pudding không hề bị dao động: “Là chị tự đưa cho em, em không ăn, cũng không hứa gì với chị cả.”
Sáng sớm vở kịch lớn 《 Một cây lạp xưởng hun khói khiến tình chị em rạn nứt 》đã phải mở màn.
Bé Bố Lôi hừ một tiếng không muốn so đo với cậu, nhìn Lâm Lạc Tang như đang suy nghĩ điều gì đó, thông minh kéo góc áo của cô: “Mẹ có nhớ con không ạ?”
Lâm Lạc Tang gật đầu: “Có chứ, sợ các con ăn không ngon ngủ không ngon, bị bắt nạt nữa.”
“Không đâu ạ, có cô giáo dẫn nhóm, mười người một giáo viên, năm bạn hợp lại thành một tổ nhỏ, còn có cả tổ trưởng nữa ạ!” Bé Bố Lôi chớp đôi mắt, “Mẹ đừng lo lắng nha.”
Giữa đoạn đối thoại, Bùi Hàn Chu cũng vừa đi tới cửa.

Bé Bố Lôi ngửa đầu, dang hai cánh tay ra hiệu muốn được ôm.
Bùi Hàn Chu bế con gái lên, nghe thấy cô bé nằm sấp bên tai mình hỏi: “Ba ơi, ba cũng sẽ không nỡ bỏ con chứ?”
Anh gật đầu: “Đương nhiên sẽ .”
Nghe ba và mẹ có câu trả lời giống nhau, bé Bố Lôi mang vẻ mặt u sầu suy tư một buổi, sau đó mới đưa đến một quyết định vừa gian nan vừa thận trọng: “Vậy thì con sẽ về sớm nhé?”
Bùi Hàn Chu cúi người, để bé xuống dưới.
“…… Thế thì cũng không cần đâu.”
Bé Bố Lôi:?
“Năm ngày là vừa đủ.” Người đàn ông cụp mắt, “Có thể cho ba và mẹ con có thế giới của hai người một lát.”
Bé Bố Lôi kinh ngạc tại chỗ, còn tưởng rằng sau khi quyết định mình sẽ trở thành anh hùng chiến thắng trái tim chơi bời, kết quả lại giống như chỉ nhận được sự “Ghét bỏ”.
Bùi Tinh Hà đi ngang qua chững chạc đâm thêm một nhát: “Ba có khi còn hy vọng chị ở bên ngoài thêm vài ngày nữa ấy chứ.”
Bùi Hàn Chu nhíu mày, không tỏ ý kiến: “Ăn cơm.”
Bạn nhỏ Lâm Lộ thở phì phò, lẩm bẩm “Ba là đồ xấu xa”, chịu nhục bò lên trên bàn ăn.
Dù tức giận đến mấy thì cũng phải ăn cơm.
Ngay khi bé Bố Lôi ăn xong miếng sandwich, lúc đang muốn vươn tay lấy cái đùi gà ở giữa bàn ăn thì nghe được mẹ đặt câu hỏi: “Ngày hôm qua đã nói rồi, muốn ăn đùi gà thì phải thuộc thơ, thuộc lòng 《 Định phong ba 》 của Tô Thức chưa?”
Bé Bố Lôi yên lặng rút tay về, vào lúc chuẩn bị thì điện thoại của Lâm Lạc Tang vang lên.
Cô xoay người đi nhận điện thoại, bé Bố Lôi thầm dựa sát vào bên tai ba: “Ba ơi.”
Bùi Hàn Chu: “Làm sao vậy con?”
Bé Bố Lôi nói: “Con chỉ mới thuộc một nửa thôi.”
“Vậy để bây giờ ba dạy con một nửa kia nhé.”
“Con không muốn học,” bé lắc đầu, thầm hỏi, “Ba có thể nói với mẹ là con đã đọc cho ba nghe rồi hay không?”
“Có thể.”
Anh thản nhiên: “Nhưng lỡ như mẹ con vẫn muốn kiểm tra, thì con phải làm sao bây giờ?”
Bé Bố Lôi im lặng.
“Không học xong là không ăn được đùi gà,” Bùi Hàn Chu cười véo mặt bé, “Không thì không ăn nhé?”
Dính đến đùi gà, bé Bố Lôi một bước cũng không nhường: “Không được!!”
Sức mạnh của đồ ăn là vô tận, vừa nghe nói không được ăn, mới vừa rồi bé Bố Lôi còn kiên định nói “Con không muốn học”, lập tức rút ra một cuốn sách từ trong cặp sách phía sau.
Bé đưa sách qua, ngước mặt lên: “Con học một chút là được thôi, con phải học hai bài, đợi lát nữa lấy một cái ăn trên đường đi.”
Bùi Hàn Chu: “……”
Lâm Lạc Tang và Nhạc Huy trao đổi một lúc về hành trình lát nữa, đến khi trở lại bên cạnh bàn, bé Bố Lôi quả nhiên đã đọc lưu loát một bài, thậm chí còn đang học một bài mới.
Sau khi được ăn hai cái đùi gà như mong ước, bé Bố Lôi hát ngân nga đến trường học.
Đưa hai đứa nhóc đi học rồi, Lâm Lạc Tang cũng mở cửa xe Nhạc Huy ra rồi chạy đến nơi làm việc.
Không ít nữ nghệ sĩ sau khi sinh xong sẽ không còn tài nguyên, dù sao cần phải có hơn nửa năm phai nhạt rời khỏi tầm mắt của mọi người nên khó tránh khỏi sẽ bị lãng quên.

Nhưng công việc của Lâm Lạc Tang lại không hề bị bất cứ ảnh hưởng nào, thậm chí còn vì show về cha mẹ – con cái mà tăng thêm một đợt fan, lời mời hợp tác càng ngày càng nhiều.
Buổi chụp hình sáng hôm nay có gió khá lạnh, địa điểm chụp ảnh là một công trường bỏ hoang, xung quanh toàn là bê tông cốt thép, u ám và lụn bại, rất thích hợp cho nhiếp ảnh gia phát huy tay nghề.
Cô thay quần áo xong xuôi, biểu cảm và động tác cũng phát huy rất tốt, quá trình hiệu suất cao, công việc kết thúc rất nhanh chóng.
Mọi việc diễn ra coi như là thuận lợi, chỉ là cô không cẩn thận bị bức tường đá cứa vào chân.
Không quá nghiêm trọng nên trợ lý lấy cho cô tuýp thuốc mỡ, dặn dò cô về phải bôi vào, cô đồng ý, ngay sau đó đã chui đầu vào phòng tập luyện nhảy.

Cô luyện cho đến khi trời tối đen, về đến khách sạn đã hơn 9 giờ.
Bùi Hàn Chu nói mình có phỏng vấn vào ngày mai, đúng lúc gần đó có một khách sạn Thủy Cư Thiên Châu, anh bèn đề nghị bọn họ ở chỗ đó mấy đêm, cũng coi như là thay đổi môi trường và tâm trạng.

Cô cũng đồng ý.
Nhiệm vụ cuối cùng của Lâm Lạc Tang hôm nay là bắt đầu một buổi phát sóng trực tiếp trên một nền tảng hợp tác, chủ đề ngẫu nhiên.
Cô nghĩ cả buổi cũng không biết nên phát sóng về chủ đề gì, cuối cùng quyết định phát sóng trực tiếp một bài hát đồng dao cho mọi người, đến lúc đó để Pudding và Bố Lôi cùng nhau điền lời bài hát.
Hôm nay cô muốn quảng bá phần mềm máy tính để có thể phát sóng trực tiếp, vì thế đã đăng lên Weibo một đường liên kết, sau đó điều chỉnh góc độ của notebook để có thể lấy toàn bộ gương mặt rồi đặt ở phía bên phải.
Điều chỉnh xong máy tính để phát sóng, lúc này cô mới mở laptop mình thường hay viết nhạc ra, cắm tai nghe, dự định vào thẳng vấn đề.
Bùi Hàn Chu ngồi ở đối diện cách đó không xa làm việc, thấy cô lấy ra hai máy tính thì cũng không nghĩ là cô đang phát sóng trực tiếp, chỉ cho là thao tác đối chiếu âm nhạc bình thường của cô nên cũng không để ở trong lòng.
Cô nghiêm túc làm việc mà quên mất không nói chuyện, nhưng cho dù không nói một câu nào thì số người trong phòng phát sóng trực tiếp vẫn đang không ngừng tăng lên, tin nhắn trong khung chat cũng nhảy lên rất nhanh:
【 Minh tinh phát sóng trực tiếp một dòng nước trong, không nói lời nào cũng có thể hút fan.


【 Có nhan sắc có tài năng cho nên mới có dũng khí dám làm như vậy, có mấy ai dám đánh cược bản thân livestream viết nhạc nhất định sẽ hay? Nhưng cô ấy có thể.


Cứ như vậy, sau khi Lâm Lạc Tang tập trung cao độ gần như đã quên mất mình đang phát sóng trực tiếp, viết xong bản nhạc cuối cùng thì vươn vai, đứng dậy thả lỏng cơ thể.
Bùi Hàn Chu ngồi đối diện ngước mắt: “Xong việc rồi sao?”
“Gần xong rồi.” Cô nghiêng đầu.
Anh khép lại tài liệu trong tay, ám chỉ nói: “Hôm nay hai đứa nhỏ không có ở đây.”
Cô mất một lúc lâu mới phản ứng lại, “À, đúng vậy.”
Bùi Hàn Chu tiếp tục: “Chỉ có hai chúng ta.”
Cô gật đầu nhẹ, vẫn chưa hiểu anh muốn nói cái gì: “Cho nên……?”
Anh chỉ bình tĩnh nhìn cô một hồi, trong không gian chỉ còn lại tiếng kim giây vang vọng.

Nửa phút sau, hai hàng mi dài của anh hơi nhíu lại, dường như đổi đề tài lại có vẻ như không đổi…
“Đêm nay có kế hoạch gì không?”
Cô nói đúng sự thật: “Làm nhạc.”
Hiện tại chỉ vừa mới làm một đoạn demo nhỏ, tuy rằng nghe cũng không tệ lắm nhưng vẫn cần sửa chữa thêm.
Khi cô cho rằng đề tài này sẽ kết thúc, đang chuẩn bị tiếp tục công việc thì bỗng nhiên nhìn thấy anh giơ tay lên, bắt đầu cởi cúc áo sơmi.
Anh nghiêm nghị và thản nhiên nói: “Đến đây đi.”
Lâm Lạc Tang nhíu mày:?
“Đêm nay anh đổi tên, gọi là Nhạc.”
……
…………

“Em còn đang phát sóng trực tiếp!!”
Vài giây sau Lâm Lạc Tang bỗng dưng kịp phản ứng, cuống quít nghiêng người che lên máy tính, tuy rằng không lộ mặt anh mà chỉ có giọng nói nhưng hình như đã không còn kịp rồi…
Sóng comment mới vừa rồi còn cân bằng an ổn thì giờ phút này đã tiến vào điên cuồng hóa, dấu chấm than xuất hiện với tốc độ gấp năm lần nhanh chóng lao tới.
Cô che máy tính, nhắm mắt lại.
Xong rồi.
Bùi Hàn Chu lại không hoảng hốt chút nào, đối mặt với đôi mắt hình viên đạn của vợ mình chỉ thờ ơ nói: “Vậy thì sao chứ?”
“Chúng ta đang yêu đương vụng trộm sao, làm như vậy họ sẽ không nhận ra sao?”
Anh vừa dứt lời thì trong chớp mắt, cô bỗng nhiên nghĩ đến gì đó, trong lòng nhảy lên một dự cảm không tốt, run rẩy mở máy tính ra lần thứ hai…
Quả nhiên, vừa rồi cô chỉ mới chuyển sang chế độ chờ thôi, phát sóng trực tiếp vẫn chưa hoàn toàn tắt đi.
Cho nên……
Lời anh vừa mới nói, lại một lần, toàn bộ, hoàn chỉnh trực tiếp vào trong tai tất cả người xem.
Não cô chết máy một lúc, gấp rút đăng xuất tất cả tài khoản của mình, không nghĩ đến quần chúng hóng drama không có chỗ biểu đạt sớm đã chiến đấu liên tục ở Weibo của cô, ở khu bình luận để lại sự trìu mến, chua xót và cười trên nỗi đau của người khác, một chuỗi dài “Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha”.
# Bùi Hàn Chu sửa tên # cũng thành công lọt top hot search lúc 12h đêm, siêu thoại vợ chồng Tang Chu vô cùng náo nhiệt:
【 Đó có phải sự cố phát sóng trực tiếp ngược FA không? Nhìn ra được tổng giám đốc Bùi cho bọn nhỏ làm vật hy sinh ( không phải ) 】
【 Thế giới của hai người thật là lãng mạn! Bùi Hàn Chu chính là người đầu tiên nói ra điều đó!! 】
【 Tôi chỉ muốn yên tĩnh xem Tang Tang soạn nhạc, tại sao lại bắt tôi ăn thức ăn cho chó chứ? Tôi đây đành phải: gặm chết tôi rồi gặm chết tôi rồi gặm chết tôi rồi gặm chết tôi rồi cảm ơn cảm ơn cảm ơn.


Mà Lâm Lạc Tang sớm đã đoán trước đêm nay mưa máu bay đầy trời, tức giận nghiến răng nghiến lợi đấm Bùi Hàn Chu vài cái mới đi tắm rửa.
Anh che cánh tay vừa bị cô đánh, cụp mắt, vẫn cười.
Sau khi tắm rửa xong, cô thay quần đùi và áo ngủ, bắt đầu bôi thuốc.
Vốn dĩ đều thiếu chút nữa bị anh chọc tức mà quên mất, nhưng vừa rồi đứng trước gương lại phát hiện vết thương, có lẽ là khi tập nhảy có rất nhiều động tác kịch liệt khiến vết thương đã kết vảy bị rách ra chút, có vết máu rỉ ra.
Miệng vết thương ở phía sau đùi, là vị trí không quá dễ để có thể nhìn thấy.

Cô ngồi ở trên giường xoắn đi xoắn lại, thay đổi rất nhiều tư thế cũng không thể thuận lợi nhìn được toàn bộ vết thương.
Bùi Hàn Chu khẽ hỏi: “Sao lại bị thương rồi?”
“Lúc chụp tạp chí quẹt phải, qua hai ngày hẳn là sẽ ổn thôi.” Cô nói.
“Ừ,” anh duỗi tay, “Đưa cho anh, anh giúp em bôi.”
Cô quay đầu lườm anh một cái, xem ra anh có tấm lòng rộng mở, trông rất đứng đắn tựa như đã thoát tục tiến vào hình thức thánh hiền.

Lâm Lạc Tang suy nghĩ một lúc, xoay người tựa vào trên giường, vô cùng tín nhiệm không hề phòng bị đưa thuốc mỡ cho anh.
Ngay từ đầu, anh bôi thuốc vô cùng nghiêm túc, cô và cái đèn đều có thể làm chứng.
Mãi đến khi đèn bị ấn tắt, bóng tối và trọng lượng cơ thể chợt đè xuống người cô cũng đều có thể làm chứng …
Cái gì mà lòng không có tạp niệm, đều không tồn tại
……
Tuy rằng ngủ khá muộn nhưng trong khoảng thời gian này đồng hồ sinh học đánh thức hai đứa nhóc đã khắc vào trong đầu cô.

7 giờ hơn, Lâm Lạc Tang tự nhiên tỉnh lại, định ăn bữa sáng xong lại tiếp tục ngủ nướng.
Anh không ở trong phòng ngủ, bên ngoài có mấy tiếng ồn ào xen lẫn.

Cô chỉ cho rằng phỏng vấn kết thúc, chắc anh ở bên ngoài xem TV.
Sau khi thay quần áo rửa mặt xong xuôi, cô đi ngang qua sô pha định để người máy dọn cơm, còn chưa kịp đi qua thì trông thấy áo ngủ tối hôm qua của mình ở dưới sô pha.
Ghế sô pha gần cửa gỗ, sau khi nhặt quần áo lên, cô cuối cùng cũng không thể nhịn được nữa kéo cửa ra hỏi:
“Bùi Hàn Chu, khi nào thì tật xấu cởi quần áo ra rồi ném loạn của anh mới có thể sửa được đây?”

Cả phòng tĩnh lặng, mọi người phụ trách phỏng vấn còn tưởng rằng là vợ chồng đã đến thời kỳ mệt mỏi sáng sớm muốn cãi nhau, cân nhắc Bùi Hàn Chu nhìn tuấn tú lịch sự như thế làm sao lại thích ném quần áo lung tung chứ.
Kết quả quay đầu nhìn lại, cô đang cầm là một chiếc váy ngủ bằng lụa màu nude trên tay.
Lâm Lạc Tang im lặng vài giây, trước khi camera sắp nhắm ngay mình thì nhanh chóng dùng quần áo che mặt, đóng cửa chậm rãi nói: “…… Quấy rầy.”
Trong sóng bình luận, fan CP chỉ muốn hiểu biết tin tức liên quan đến Thủy Cư Thiên Chu, hoặc người thắng lớn sáng nay là ai:
【 Sáng sớm chim chóc có đường ăn ~】
【 Xin hỏi đây là phần tiếp theo của ‘ làm âm nhạc ’ ngày hôm qua sao? 】
【 Ha ha ha ha ha ha ha ha cmn phần tiếp theo, cái này dấu ngoặc kép này rất tâm linh, thật sự quá tâm linh đó người chị em ơi.


Lâm Lạc Tang vừa tức lại vừa bực, không còn mặt mũi nào đối mặt, mấy tiếng không mở cửa phòng.

Mãi cho đến khi ngủ nướng tự tỉnh, nhìn thấy anh chuẩn bị xong xuôi cơm trưa và nước ấm thì cơn tức mới xem như hoàn toàn giảm xuống.
Cô quyết định một tháng này sẽ không tiếp xúc bất kỳ cái gì có liên quan đến phát sóng trực tiếp nữa.
May mắn thay lịch trình đêm nay chỉ là một cuộc phỏng vấn tạp chí và hai cuộc phỏng vấn tài khoản giải trí, không liên quan gì đến phát sóng trực tiếp.
Hơn 5 giờ, cô thay quần áo xong xuôi, đứng ở trước gương làm tóc.
Khi anh đi qua liếc mắt nhìn và nói với vẻ không vui: “Em mặc cái này đi ra ngoài sao?”
Một vài lọn tóc thản nhiên buông xuống: “Đúng vậy.”
Bùi Hàn Chu: “Không được, cổ áo quá thấp.”
Cô khó có tin soi gương xác nhận năm giây: “Cái này không phải chỉ lộ xương quai xanh thôi sao? Còn có gì nữa?”
Lâm Lạc Tang cảm thấy bản thân không thể nào trao đổi với ông già cổ hũ này thêm nữa, chỉ có thể lấy độc trị độc nhếch miệng lên cười: “Tối hôm qua không phải anh còn chê váy ngủ của em có cổ áo cao sao? Cổ áo này cao hơn váy ngủ nhiều lắm đấy.”
Anh vẫn tiếp tục ngang bướng: “Cái này không giống.”
“Vậy sao, chỗ nào không giống?”
“Anh nhìn, với để người đàn ông khác nhìn, không giống nhau.”
Cô cười xùy, không nói nữa.
Bùi Hàn Chu còn tưởng rằng cô nghèo từ và đó là ý tứ đồng ý, kết quả mười lăm phút sau, nhìn thấy cô không có chút biến hóa nào xuất hiện ở cổng lớn, chuẩn bị rời đi.
Anh ỷ vào ưu thế chân dài, hai ba bước đi lên phía trước, ngăn cô lại ở cửa.
Bùi Hàn Chu nguy hiểm híp mắt: “Còn không chịu thay?”
Cô không chút yếu thế nào ngước mặt lên: “Em nhất định phải mặc đấy.”
“Em chắc chưa?”
Lâm Lạc Tang gằn từng chữ một, tuyệt đối không nhượng bộ: “Em, nhất định, mặc.”
……
Mười phút sau, Nhạc Huy thấy nghệ sĩ bên cạnh mình mặc quần áo dài tay xuất hiện ở giữa đêm hè khô nóng, cài cúc phía trên, cổ áo dựng đứng một nửa.
“……”
Nhạc Huy: “Em hết quần áo rồi sao?”
Cô im lặng một lát: “Xem như vậy đi.”
Nhạc Huy nhanh chóng lấy điện thoại: “Không sao, hôm nay bên cạnh chỗ chúng ta đến đúng lúc là một studio trang phục, chuyên môn phụ trách mấy loại lễ phục.

Anh sẽ lướt vòng bạn bè chọn cho em một bộ nhé? Dù sao mặc lễ phục phỏng vấn cũng đẹp, đến lúc đó phải quảng bá.”
Lâm Lạc Tang không trả lời, mặc cho Nhạc Huy liệt kê ra mấy kiểu trang phục, có chăng chỉ làm mấy động tác lắc đầu, vẫn luôn lắc đầu: “Em mặc không được.”
Nhạc Huy liên tiếp lướt hơn 50 bộ, rốt cuộc cũng ngừng lại: “Vì sao? Em làm sao cái gì cũng không thể mặc?”
Còn có thể vì sao chứ.
Bởi vì tên Bùi Hàn Chu phát rồ kia, ở trong phạm vi không cho phép người khác nhìn đến đều trồng toàn dâu tây


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi