165. Tối tôi điện thoại cho ba, tâm trạng ông vui vẻ, kể cho tôi nghe phong tục, cảnh vật trên đường, kể những người ông gặp.
Hy vọng ông luôn hăng hái khí phách như thế.
Nghe mẹ tôi bên kia hỏi ba: “Hôm nay em mệt muốn chết rồi, hai vợ chồng người Quảng Đông kia hẹn sáng mai xuất phát, khi nào chúng ta đi?”
Ba tôi cười, nói với tôi: “Mẹ con rất hào hứng.”
Mũi tôi chua xót.
“Hào hứng là tốt, không cần lo lắng tiền nong, hai người cứ thoải mái chơi, không cần vội vàng. Mẹ thích đi dạo mua sắm, ba cứ để bà mua sắm thỏa thích.”
Ông cười đáp lại.
Người từng trải qua gian nan luôn miễn cưỡng khi tiêu xài, mẹ tôi thích nhiều thứ nhưng tiếc tiền, vì vậy phần lớn đồ là do ba mua, bà lại vui thầm.
Chị nói đây là niềm vui nhỏ trong đời sống vợ chồng.
Nhưng tôi biết không phải. Bà thật sự tiếc.
166. Cúp điện thoại, Từ tiên sinh hỏi: “Hai người đi đến đâu rồi?”
Tôi không hỏi, nên tôi cũng không biết hai người đã đi đâu?
[Mặt người da đen đầy dấu hỏi???]
Từ tiên sinh không thể tưởng tượng nổi, hỏi: “Vậy em nói gì cả buổi?”
“Thơ và khoảng cách*” (Thơ và khoảng cách" đề cập đến một cuộc sống lý tưởng, xuất phát từ câu nói nổi tiếng của Gao Xiaosong "Thế giới này không chỉ có hiện tại, mà còn có thơ và khoảng cách." Câu này đã trở thành một bài viết súp gà nổi tiếng trên Internet vì nó gây xúc động trái tim của nhiều người sau 70 và sau 80.)
Anh bình tĩnh nói: “Vậy kế tiếp có phải trước mắt nên cùng anh sống tạm.”
Sao mà nghe không giống như lời hay ha?
167. Lúc rửa mặt trước khi ngủ tôi vô ý làm vỡ lọ kem dưỡng da, mảnh thủy tinh đâm vào tay.
Nỗi đau xót không thể nói với người ngoài.
Tôi ngồi xổm trên đất lau một lúc nhưng máu vẫn không ngừng chảy.
Tôi trấn tĩnh gọi Từ tiên sinh: “Giúp em với.”
Từ tiên sinh: “Sao? Muốn anh mặc áo ngủ hay xoa lưng?”
Tôi: Mặt người da đen đầy dấu chấm hỏi??
Từ tiên sinh ngây thơ của tôi đi đâu mất rồi? Sao từ chính trực thành đáng khinh?
Anh đi vào chậm rì, thấy tôi ngồi xổm trên đất, máu đầy tay thì hoảng hốt.
Động tác rất chuyên nghiệp, mở nước xối lên tay tôi, xong rồi lôi ra bôi cồn.
Đau không thể chịu nổi.
Tôi là người giỏi chịu đau, từ nhỏ mẹ đã nói tôi rất rắn chắc.
Sắc mặt Từ tiên sinh đen xì.
Nhưng tôi đau lòng cho lọ kem dưỡng da của mình…
168. May là tay trái bị thương. Tôi tự trách bản thân vì muốn thuận tiện mà lấy tay nhặt mảnh thủy tinh, quét đi có phải xong rồi không.
Đầu óc không tốt.
Từ tiên sinh thấy tôi nhanh chóng nhận sai, hơi rầu rĩ: “Chưa sinh con mà đã ngốc thế này, nếu mà sinh con rồi thì em còn ngốc đến thế nào.”
Hơ, chàng trai trẻ, không phải anh nên lo đứa trẻ sẽ ngốc như thế nào trước hay sao?
Tôi không cãi, sợ anh lại tiếp tục phong thái lão cán bộ cằn nhằn, thói quen sinh hoạt của người này quá nghiêm túc.
Anh rất ngăn nắp, tối đến vẫn ngủ cùng giường, có lẽ anh sợ tôi cựa quậy nên cho tôi nằm xuống, đắp chăn cho tôi. Đừng nghĩ linh tinh, chúng tôi vẫn mỗi người một chăn như trước.
Đến khi ngủ lại không yên tâm, kéo tôi vào trong chăn anh…
Cái này…
Tôi trêu anh, hôn lên cằm anh, anh không dao động.
Tôi lại hôn, anh trở mặt không nhận người, hung hăng bịt miệng tôi lại.
Tình hình càng có vẻ không ngừng xe được.
Anh thở hổn hển, giọng căm giận: “Nếu sớm biết thế này anh sẽ xử lý em trước.”
Tôi nghẹn không dám cười.
Ôm anh ngủ thiếp đi.
169. Sáng sớm chị điện thoại cho tôi: “Em gái, chị có.”
Cái gì? Sao nói chuyện rặt giọng quê vậy.
Tôi ngủ mơ màng, hỏi: “Chị có cái gì?”
“Nhóc con.”
What?
Một trận gà bay chó sủa.
Đúng lúc ba mẹ tối nay đã về.
Chị đi đường hai chân có thể thành ba đường, vì vậy anh rể có chết cũng đi theo, cấm chị nhảy nhót lung tung.
Tối Từ tiên sinh tăng ca, tôi về nhà quét dọn, nấu cơm chiều cho mọi người.
Có vẻ mẹ đã có khoảng thời gian thoải mái, vừa vào nhà thì bắt đầu thu dọn hành lý, vừa kể lại những chuyện trên đường, ba vào bếp giúp tôi rửa rau.
Chị hiếm khi bình tĩnh tuyên bố tin tức.
Mẹ có cảm giác như bị đánh ngây người.
Ba tôi còn ổn, cười nói: “Nên sinh rồi, nếu còn muộn nữa thì khi con của các con lớn lên sẽ thấy lực bất tòng tâm.”
Đối với việc có con này không cho là đúng, chị học y, theo lời chị nói: “Dinh dưỡng của con đủ để nuôi nó, không cần bận tâm, con tự cảm nhận được nó có bình thường hay không.”
Không biết chị làm thế nào mà anh rể không hề phản bác.
Chị hỏi tôi: “Em gái, tặng gì cho chị hả?”
Tôi hỏi: “Chị thích gì?”
Chị hơi ngượng.
“Đem cái váy em mới mua cho chị là được, tới lúc đó chị sẽ là bà bầu xinh đẹp.”
Tôi chẹn ngang: “Nếu chị có thể một lần sinh ba, em mua cho chị chục cái váy đó.”
Chị than thở: “Chị đâu phải động vật đẻ trứng, còn ba đứa, sao em không nói 30 luôn đi?”
Anh rể nghe xong yên lặng, không nói lời nào.
Chắc là bị dọa.
170. Buổi tối C Quân lại ném cho tôi một quả bom.
“Thanh Thanh, tao muốn cưới.”
Chuyện này còn bùng nổ hơn việc cô ấy muốn lên trời.
“Tao nói mày biết, tao yêu nhiều lần rồi, lần này hoàn toàn khác, hoàn toàn khác, hoàn toàn khác!!”
Mày có thể nói cho tao biết một chút về cái gọi là hoàn toàn khác không!!
Tiếc là nó gào lên mấy tiếng rồi cúp máy.
Mũi tên thần Cupid bắn trúng dây thần kinh của nó?
Nửa đêm đuổi tới gặp nó, mặt như thiếu nữ, nhìn tôi nói: “Tao hiểu cảm giác mày thích Từ tiên sinh. Thư thái, yên tâm.”
Em gái à, em sai rồi, yên tâm lúc nào? Thư thái lúc nào?
Tôi rất vất vả, trái tim thiếu nữ rất khó bảo vệ.